Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1589 - Chương 1589. Cuộc Họp Quan Trọng

Chương 1589. Cuộc họp quan trọng
Chương 1589. Cuộc họp quan trọng

“Thế ác ma kia thì sao?”

Kim Nghiên Đấu nghe Tô Bình Nam nói xong, nàng nhìn những thiếu niên đang tránh sau lưng mình, rồi lại nhìn nụ cười của nam nhân, rốt cuộc lấy hết dũng khí hỏi thăm.

“Ta không phải thượng đế, cũng không phải người chăn cừu.”

Tô Bình Nam nhếch miệng: “Đây chỉ là giao dịch của ngươi và ta, bởi vì biểu hiện của ngươi, cho nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Còn bọn hắn?”

Ánh mắt nam nhân nhìn đám thiếu niên giống như chim cút, tràn ngập sự coi thường: “Bọn hắn không xứng để ta cho cơ hội.”

“Ta hiểu rồi.”

Kim Nghiên Đấu tiếp tục làm cho mọi người phải kinh ngạc. Nữ hài quay người nhìn nam hài duy nhất trong nhóm Toàn Dân Tú, tát cho hắn một cái thật mạnh.

Toàn Dân Tú bị Kim Nghiên Đấu đánh cho bước chân lảo đảo, ánh mắt hiện lên sự hoảng sợ và nghi hoặc.

Hắn không hiểu vì sao Kim Nghiên Đấu có quan hệ tốt nhất với hắn lại cho hắn một bạt tai như vậy.

“Hèn nhát.”

Kim Nghiên Đấu dùng ngôn ngữ tay, biểu hiện thậm chí còn có chút dữ tợn: “Ngươi thà tự sát chứ không dám phản kháng lại đám ác ma kia? Ngươi quên mất bọn kia đối đãi với ngươi như thế nào rồi ư?”

“Ngươi giống một con chó chứ không phải người. Hay ngươi thích quỳ xuống liếm ngón chân cho cái tên gớm ghiếc kia?”

“Ngươi chỉ thích hợp làm một con chó thôi.”

Cuối cùng, giọng nói của Kim Nghiên Đấu có chút kích động, còn Toàn Dân Tú bị nói cũng trở nên điên cuồng: “Không.”

“Ta không phải chó.”

Bởi vì rất ít nói chuyện, Toàn Dân Tú nước bọt bay tứ tung phát ra âm thanh rất kỳ lạ.

“Ngươi không phải?”

Kim Nghiên Đấu cũng không biết lấy khí lực từ đâu. Nữ hài nắm lấy cổ của Toàn Dân Tú, cố gắng kéo nam hài đến trước cái bàn còn lưu lại vết máu.

“Chứng minh cho ta thấy đi.”

Khi nữ hài nói xong, con dao sáng như tuyết được Kim Nghiên Đấu đưa đến trước mặt Toàn Dân Tú.

Thời gian sống cực khổ trước kia khiến cho sức lực của đám thiếu niên mạnh đến kinh người. Theo từng câu nói như cắt vào tim của Kim Nghiên Đấu, Toàn Dân Tú rống lên như một con dã thú, vung dao chém xuống.

Hiển nhiên hắn không bình tĩnh như Kim Nghiên Đấu. Dưới sự kích động, một dao kia đã đâm xuống mu bàn tay của hắn, máu lập tức chảy ồ ạt.

Toàn Dân Tú theo thói quen dùng ánh mắt cầu cứu sự trợ giúp nhìn xung quanh, nhưng đáp lại chỉ có sự yên tĩnh chết chóc.

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Tô Bình Nam kiêu ngạo hung tàn, đám lãnh đạo cấp cao bên cạnh hắn cũng là hạng người lạnh lùng. Bọn hắn nhìn thấy tình huống như vậy, không một ai biểu hiện sự đồng tình.

Cũng chỉ có Lý Tử Thành thở dài cúi đầu.

Sự sỉ nhục mà hắn đã từng chịu đựng trong quá khứ một lần nữa hiện ra trong đầu. Toàn Dân Tú học theo kiểu của Kim Nghiên Đấu vừa rồi, một lần nữa chém xuống.

Ngay sau đó, Trần Lưu Ly run cầm cập cầm con dao lên, nghiêm túc hỏi Kim Nghiên Đấu: “Người đó có thể hoàn thành tâm nguyện của chúng ta sao?”

Kim Nghiên Đấu nhìn thoáng qua nam nhân kia, gật đầu một cách chắc chắn: “Lưu Ly, chúng ta sẽ thay đổi cuộc sống của mình.”

“Ta tin tưởng ngươi.”

Trần Lưu Ly cúi đầu với Tô Bình Nam, giọng điệu vẫn còn non nớt: “Ta sẽ giống như chị, làm việc cho ngươi, không để ngươi thất vọng.”

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, động tác kế tiếp của nữ hài cực kỳ nước chảy mây trôi. Toàn bộ quá trình như thể được lặp đi lặp lại mấy ngàn lần, hơn nữa nữ hài còn không rên một tiếng. Tô Bình Nam ngồi thẳng người. Hắn nhìn thấy được một thiên phú khác trên người nữ hài này. Hắn không ngờ những thiếu niên tàn tật lại mang đến cho hắn một sự ngạc nhiên lớn đến như vậy.

Nam nhân ngăn lại động tác cuối cùng của nữ hài, sau đó gật đầu với Kim Nghiên Đấu: “Ngươi giúp ta làm một chuyện trước.”

Lý Tử Thành cho rằng Tô Bình Nam lạnh lùng gần như không có tình người, nhưng hắn không biết ở một thời không khác, những gì đã xảy ra với mấy đứa trẻ này đã được dựng thành một bộ phim khiến cả nước oanh động.

Sự việc hoàn toàn tiến triển theo suy nghĩ của Lý Tử Thành.

Nhưng kết quả thì sao?

Đám người kia cùng lắm cũng chỉ bị bắt thi hành án một năm, còn những đứa bé đó sống một cuộc sống điêu tàn.

Nhất là Kim Nghiên Đấu ương ngạnh, cứng cỏi nhất bị đánh đến mức mắc bệnh trầm cảm. Nàng nhảy xuống từ một tòa nhà cao tầng, còn Toàn Dân Tú thì tự sát. Chỉ có Trần Lưu Ly là còn sống tiếp, nhưng trở thành người điên, bị rất nhiều đứa bé ở Quang Châu xem như công cụ tiêu khiển.

Thế giới tàn khốc như vậy đó.

Đã từng có người đánh giá Tô Bình Nam, người này khác hẳn người tốt bình thường.

Đối với câu nói này, Tô Bình Nam từ chối cho ý kiến, nhưng hắn không thể phủ nhận những đứa bé này đã trở thành cấp dưới trung thành nhất đời thứ hai của Cẩm Tú.

Hơn nữa hào quang còn rực rỡ.

Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.

Nữ nhân đang ngủ chập chờn bật dậy. Nàng lập tức nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Nhìn thấy kim đồng hồ chỉ hai giờ, Hàn Thi Hiền thở phào nhẹ nhõm. Thời gian hai tiếng, cho dù bị kẹt xe, nàng đi đường vòng cũng vẫn kịp giờ.

Cuộc họp lần này cực kỳ quan trọng.

Sau khi đọc dữ liệu thị trường ngoại hối do trợ lý Tiểu Kim gửi qua điện thoại di động, nữ nhân hiểu đây là cơ hội cuối cùng. Đồng won đã giảm xuống dưới 945 nhân dân tệ, đây là điểm phòng thủ quan trọng nhất, có nghĩa là không còn xa nữa trước thời điểm lũ kền kền và cá mập khổng lồ tấn công. Với tình hình hiện tại, nếu không có một lượng lớn đô la đổ vào thị trường, chỉ cần những kẻ này thúc đẩy một chút, phản ứng dây chuyền khủng khiếp sẽ thể hiện ngay.

Mặc dù thời gian rất gấp nhưng Hàn Thi Hiền vẫn trang điểm thật xinh đẹp, làm cho khuôn mặt lo lắng của nàng trông có sức sống hơn rất nhiều.

Không phải nàng già mồm, mà là Hàn Thi Hiền biết rõ tính cách của đám tài phiệt kia hơn ai hết, trông mặt mà bắt hình dong, cuồng vọng tự đại. Nếu nàng đi họp mà ăn mặc lôi thôi, đối phương rất có thể sẽ quay lưng bỏ đi.

Hàn Thi Hiền nhìn mình qua gương chiếu hậu, nắm chặt nắm đấm.

Hết chương 1589.
Bình Luận (0)
Comment