Nhưng điều khiến cho Hàn Thi Hiền cảm thấy kỳ quái là, sau khi nàng biết được kế hoạch của Tô tiên sinh, đối phương vẫn có lòng tin như cũ. Trong thời gian này, không ai quấy rầy nàng, cũng không có bất kỳ việc gì khiến nàng cảm thấy bị áp lực.
Rất không bình thường.
Có phải Tô tiên sinh cho rằng nàng không có khả năng hoàn thành công việc này chăng?
Nữ nhân kiêu ngạo nghĩ nàng là thiên tài ba mươi năm mới có một người của trường đại học Seoul.
Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những thứ này.
Mắt tràn ngập tơ máu, nữ nhân thu lại suy nghĩ, đặt đồng hồ báo thức cho mình, cẩn thận ôm tư liệu trong tay ngủ thật say.
Nàng còn hai tiếng rưỡi để nghỉ ngơi. Nàng cần dùng trạng thái tốt nhất để đối mặt với thử thách khốc liệt nhất.
…
“Răng rắc!”
Tô Bình Nam ném cái ly bể nát dưới chân Kim Nghiên Đấu. Những mảnh vỡ văng tứ tung khiến những đứa trẻ còn lại không nhịn được giật mình.
Thậm chí Trần Lưu Ly lá gan nhỏ nhất hốc mắt phiếm hồng, rụt rè núp sau lưng Toàn Dân Tú. Chỉ có Kim Nghiên Đấu là không hề nhúc nhích, nhưng con dao không còn chỉ vào Tô Bình Nam nữa mà chỉ vào chính nàng.
Ánh mắt Tô Bình Nam không hề dao động: “Tự sát?”
Hắn không nhúc nhích. Tô Bình Nam vốn hung ác. Đừng nói một nữ hài chết trước mặt hắn, cho dù hắn đối mặt với núi thây biển máu cũng không khiến hắn cau mày một cái.
“Ngươi có thể giúp chúng ta sao?”
Tướng mạo của Kim Nghiên Đấu rất thanh tú, kiểu không dính khói lửa trần gian, chỉ là vận mệnh tàn khốc đã che mất loại khí chất này của nàng. Lúc này, nữ hài như trút bỏ gánh nặng, lại lộ ra vẻ động lòng người.
Tô Bình Nam lắc đầu: “Cơ hội ta chỉ cho các ngươi một lần.” Tô Bình Nam vẫn lạnh lùng như trước. Nam nhân kiêu ngạo xem ra, đám thiếu niên này nhẫn nhục chịu đựng như vậy chẳng khác nào cừu non, không đáng phải nỗ lực nhiều nữa.
“Chúng ta giao mạng của mình cho ngươi, cầu xin tiên sinh giúp chúng ta một tay. Về sau, chúng ta có thể vì ngươi mà làm bất cứ chuyện gì.”
Nói xong, nữ hài làm một chuyện mà tất cả mọi người không nghĩ đến, bao gồm Tô Bình Nam.
Bàn tay nhỏ xinh đặt trên bàn ăn, xòe năm ngón ra, có thể thấy bàn tay của nàng rất đẹp nhưng nhiều năm làm việc nhà đã khiến những ngón tay thon thả của nàng có vài vết chai sạn.
Kim Nghiên Đấu ấn lưỡi của con dao gọt trái cây sắc bén vào khớp đầu tiên của ngón tay út bên trái của mình, để lưỡi dao sắc bén và chiếc bàn tạo thành đòn bẩy hình tam giác.
Dùng sức!
Máu tuôn ra, ngón tay út bị cắt đứt trong tiếng kìm nén cơn đau của nữ hài. Ngón tay đầy máu lăn xuống tấm thảm trắng như tuyết.
Máu đỏ, thảm trắng, nhìn rất yêu diễm.
Biểu hiện của mọi người khác nhau.
Tô Bình Nam nheo mắt, che giấu sự kinh ngạc trong lòng. Lý Tử Thành mở to mắt, ngay cả Đinh Thanh và Quách Quang Diệu cũng nhìn Kim Nghiên Đấu, ánh mắt thay đổi.
Bọn hắn ai mà không phải hạng người hung tàn. Cảnh tượng tàn nhẫn trong mắt người thường đối với bọn hắn không phải không thể chịu đựng được, nhưng một nữ hài chừng đó tuổi lại có thể làm được đúng là đáng ngưỡng mộ.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, sắc mặt nữ hài tái nhợt. Nàng tránh bàn tay đỡ lấy của mấy người bạn, dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía đại nhân vật không gì làm không được, dùng sức khom người xuống.
Máu tươi nhỏ tí tách xuống dưới nhưng nàng không hề có cảm giác đau, nàng cứ thế giữ tư thế không động đậy thật lâu.
Kim Nghiên Đấu học được nó từ trong phim ảnh. Khi xem, hình ảnh quả thật hơi dọa người. Mấy năm qua, xứ sở kim chi đặc biệt ấn tượng với xứ sở hoa anh đào. Cho dù là Kim Nghiên Đấu cũng hiểu được điều đó đại diện cho cái gì.
Tạ tội, trung thành.
Sở dĩ Kim Nghiên Đấu làm như vậy bởi vì kinh nghiệm sống của nàng chưa nhiều. Kim Nghiên Đấu cho rằng, Lý Tử Thành là thành viên của một tổ chức bạo lực. Vậy vị đại nhân vật kia nhất định cũng giống như thế.
Nàng dùng phương thức như vậy, đối phương cũng giống như những đại ác nhân trong phim, cũng sẽ thích nó.
Hơn nữa, không biết vì sao, cũng có thể là do chán ghét xã hội này, Kim Nghiên Đấu dưới cơn đau đớn không hề có cảm giác sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy có chút thoải mái khó hiểu.
Nàng thích cảm giác này.
Kim Nghiên Đấu sẵn sàng làm mọi việc cho đại nhân vật. Chỉ cần hắn có thể giúp nàng bắt đám ác ma kia trả cái giá thật đắt.
“Ngươi khiến ta cảm thấy rất ngạc nhiên.”
Tô Bình Nam nghiêng người về phía trước, cơ thể thả lỏng. Hắn dựa vào ghế salon, lần đầu tiên mỉm cười: “Cái này xem như trao đổi. Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được gì cho ta?”
“Ta cái gì cũng có thể làm được, thậm chí giết người.”
Kim Nghiên Đấu trả lời một cách chắc chắn.
Nàng không nói dối. Nàng đã cắt ngón tay của mình, giống như trút được tảng đá lớn trong lòng mình.
Nhiều năm như vậy, nữ hài thậm chí chạy xe còn không dám vượt đèn đỏ một lần, tuân theo quy củ khiến người ta phải khâm phục. Nhưng thế giới này đáp lại nàng giống như Địa Ngục.
Nếu đã không còn Chúa cứu thế, vậy thì cứ tự mình đối mặt với cuộc đời, không cần biết thắng thua, đúng sai!
“Giết người?”
Tô Bình Nam mỉm cười khoát tay với nữ hài, sau đó chỉ một đám hung thần ác sát Quách Quang Diệu: “Bọn hắn không được sao?”
Nữ hài im lặng. Sau một phút, nàng ngẩng đầu: “Ta giao mạng của mình cho ngươi. Chỉ cần ngươi ra lệnh, ta có thể đi chết, còn bọn hắn có thể sao?”
“Bọn hắn cũng có thể.”
Tô Bình Nam cười ha hả: “Nhưng ta quyết định giao dịch với ngươi, hy vọng tương lai ngươi sẽ không hối hận.”
Ngón tay nam nhân gõ xuống đầu gối: “Ngươi tên Kim Nghiên Đấu đúng không? Ta đã xem qua tài liệu của ngươi. Ta sẽ giao gã chủ nhiệm và nữ giáo viên kia cho ngươi.”
Tô Bình Nam nháy mắt với nữ hài: “Ta nghĩ ngươi nằm mơ cũng không ngờ sẽ có cảnh tượng như thế đâu. Ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của ngươi.”