Sau chuyến xe dài nhất từ lúc chào đời đến nay, đến một khách sạn sang trọng chưa từng được thấy, rồi chờ đợi trong lo lắng mấy tiếng, rốt cuộc Kim Nghiên Đấu cũng gặp được đại nhân vật có thể giúp nàng giải quyết mọi phiền phức mà Lý Tử Thành thúc thúc đã nói.
Một đại nhân vật khiến nàng không dám đưa mắt nhìn thằng. Hình như tuổi tác của hắn không lớn. Còn nữa, giày của hắn rất bóng loáng.
Đây là ấn tượng đầu tiên của các thiếu niên về Tô Bình Nam.
Cũng không còn cách nào, nơi duy nhất mà đám thiếu niên dám nhìn thẳng trên người Tô Bình Nam là giày của hắn.
Kim Nghiên Đấu rất muốn cầu xin đối phương, nhưng vì quá căng thẳng nên nữ hài như biến thành một con rối cứng ngắc. Nữ hài há hốc mồm nhưng mãi vẫn không phát ra được một câu nào.
Mấy giờ vừa qua giống như nằm mơ.
Thì ra con người vẫn có thể sống như vậy, có lẽ đây chính là mùi vị của quyền lực. Đám yêu ma mà nàng cực kỳ sợ hãi chẳng đáng nhắc đến trước mặt chủ nhân của đôi giày này.
Nàng dâng lên hy vọng vô tận, nhưng hào quang quyền lực khiến nữ hài sống dưới đáy của xã hội từ nhỏ không đủ can đảm để mở lời.
Tô Bình Nam cũng không nói gì, chỉ nhìn mấy đứa bé vài lần, ung dung đốt một điếu xì gà, ngửa người ra sau, ánh mắt sắc bén lẳng lặng chờ đợi.
Năm phút trôi qua, bên trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Nửa giờ sau, bầu không khí vẫn yên tĩnh lạ thường, tình huống có vẻ quỷ dị. Một bên là nam nhân thân hình cường tráng nhàn nhã hút xì gà, thậm chí còn thưởng thức trà xanh, một bên là đám thiếu niên run rẩy như chim cút. Đột nhiên, Tô Bình Nam nói chuyện, hơn nữa còn dùng thủ ngữ.
Điều này khiến cho tất cả mọi người, bao gồm Quách Quang Diệu phải kinh ngạc. Hắn theo Tô Bình Nam lâu như vậy, nhưng hắn không biết lão đại của mình biết dùng thủ ngữ.
Nam nhân có một đoạn ký ức ở thời không khác nên hắn không gặp chướng ngại khi giao tiếp với những thiếu niên kia.
Biểu hiện của hắn rất nghiêm túc.
“Sinh ra đã khổ không phải là lý do để trốn tránh. Ngươi phải có can đảm để sống. Dù đau đớn đến đâu, ngươi cũng nên đối mặt với cuộc sống ảm đạm. Ngươi thậm chí không có can đảm để bày tỏ sự bất bình của mình. Ta rất thất vọng.”
Những lời tiếp theo của nam nhân càng trở nên lạnh lùng và cay nghiệt hơn: “Từ bi là một đức tính tốt của con người, có mong muốn tự nhiên là bảo vệ những người yếu đuối.”
Tô Bình Nam không còn tươi cười nữa: “Mà ta thì không có đức tính tốt đẹp đó. Sự yếu đuối của các ngươi đã khiến các ngươi mất đi cơ hội lần này.”
Dứt lời, nam nhân vỗ tay phát ra tiếng. Quách Quang Diệu lập tức đến gần cúi người xuống.
“Cho bọn hắn một khoản tiền rồi đưa bọn hắn trở về.”
Giọng điệu của nam nhân trở nên lạnh lùng: “Trên đời không có đấng cứu thế, mình không có dũng khí thì cũng giống như kẻ ngốc cầu Phật xin tiền, người khác cứu không nổi.”
Nói xong, nam nhân không nhìn đám thiếu niên nữa, chỉ thủ thế tiễn khách.
Những đứa trẻ sững sờ trước những lời nói cực kỳ lạnh lùng, bọn hắn thậm chí không thèm để ý đến số tiền mà Quách Quang Diệu đặt trước mặt bọn hắn.
Trong thâm tâm, bọn hắn luôn đặt mình ở vị trí nạn nhân.
Điều này không sai.
Nhưng không ai, kể cả thầy Khương nói với bọn hắn “trên đời này không có đấng cứu thế”.
Kim Nghiên Đấu đột nhiên ngẩng đầu, hét lên điều gì đó mà không ai hiểu, rồi chạy đến bàn ăn cách đó không xa, nhặt một con dao gọt trái cây đủ sắc bén , nhìn Tô Bình Nam với ánh mắt quyết đoán.
Tất cả mọi người đều biết Tô Bình Nam đánh rất giỏi, đối mặt chỉ là một nữ hài. Nhưng quan tâm thì sẽ bị loạn. Quách Quang Diệu là người đầu tiên vọt đến trước mặt nam nhân, Đinh Thanh cũng nhào đến.
Tô Bình Nam khoát tay, ra hiệu cho tất cả mọi người lui xuống, biểu hiện cổ quái nhìn Kim Nghiên Đấu đang cầm dao.
“Ta có tổn thương ngươi không?”
Nữ hài lắc đầu.
“Người khác tổn thương ngươi đúng không?”
Nữ hài gật đầu.
“Ngươi có cầm dao chỉ vào người tổn thương ngươi không?”
Nữ hài tiếp tục lắc đầu.
“Các ngươi bị người khác ức hiếp nhiều năm, bây giờ ngươi cầm dao chỉ vào ta?”
Nam nhân giống như nhìn thấy một câu chuyện rất buồn cười: “Vừa rồi ta còn cho các ngươi một khoản tiền, ngươi nói cho ta biết là đạo lý gì?”
Bốp!
Nam nhân đập mạnh tách trà xuống trước mặt nữ hài, ánh mắt không còn nụ cười, lặp lại từng câu từng chữ, giọng điệu lạnh lùng giống như từ kẽ răng phun ra.
“Nói, là đạo lý gì?”
…
Hàn Thi Hiền một đêm không ngủ.
Trong mắt người phụ trách của bất kỳ tổ chức tài chính nào, biểu hiện của nữ hài xứng với bốn chữ.
Kinh tài tuyệt diễm.
Nói một cách chính xác, nữ nhân đã dành mười bốn giờ hoàn thành mô hình diễn tập cần sáu người để hoàn thành trên cơ sở chỉ dựa vào trí nhớ.
Suy luận trong đó có thể nói nhìn mà giật mình, điều đó có nghĩa là kế hoạch cho vay xuất nhập khẩu doanh nghiệp thế chấp cuối cùng của nàng thật chói lọi!
Đây là hy vọng cuối cùng của nữ nhân, cũng là cơ hội cuối cùng giúp đất nước này thở dốc và không bị biến thành một con lợn.
Nam nhân bí ẩn đó nói đúng, khủng hoảng tài chính không thể tránh khỏi, nhưng chỉ cần ban lãnh đạo cao nhất và các tài phiệt hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, sẵn sàng cắt cổ tay để sống sót, thì mọi người sẽ có cơ hội!
Tất cả mọi thứ phụ thuộc vào kết quả của cuộc họp dự kiến vào bốn giờ chiều.
Nói là cuộc họp nhưng thực ra nó giống một cuộc trao đổi của doanh nghiệp nhỏ hơn.
Nhưng dù vậy, vì cuộc gặp gỡ này, nữ nhân đã vận dụng tất cả những gì mình có trong những năm qua. Tất cả các mối liên hệ bao gồm cả mối quan hệ giữa những người cố vấn đều được huy động, lúc này mới thuyết phục được một vị Thái Sơn Bắc Đầu của phố tài chính và ba nhân vật tài phiệt quyền lực cho nàng hai mươi phút.
Hai mươi phút.
Nữ nhân cười khổ nhưng tốt xấu gì cũng là một cơ hội.