Hàn Thi Hiền chạy đến nơi diễn ra cuộc họp trước nửa tiếng. Nữ nhân quả thật xứng đáng với hai chữ cứng cỏi. Mặc dù tâm đang loạn nhưng nàng vẫn cố bình tĩnh lại.
Nàng đã đưa ra quyết định.
Chuyện này kết thúc, nếu nữ hài xảy ra vấn đề, nàng sẽ phụ trách bồi thường gấp đôi cho gia đình đối phương, sau đó tự thú.
Dùng tự do của mình để bù đắp sai lầm.
“Tổ trưởng, có chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
Trợ lý Tiểu Kim đã chờ từ sớm bên ngoài. Nàng nhìn thấy gương mặt tiều tụy, còn dính chút máu của Hàn Thi Hiền, không khỏi kinh ngạc hỏi.
Tiểu Kim cầm lấy xấp tài liệu nặng nề của Hàn Thi Hiền, sau đó nàng bỏ đôi giày đã chuẩn bị sẵn xuống dưới chân nữ nhân.
Biểu hiện hoàn toàn như trước đây khiến Hàn Thi Hiền yên tâm hơn không ít.
“Không có chuyện gì.”
Hàn Thi Hiền vốn không tin bất cứ cấp dưới nào của mình nữa, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng Tiểu Kim. Nàng tuyệt đối không thể một mình đảm đương phân tích và diễn tập cho cuộc họp trong thời gian ngắn như vậy. Nàng cần có một trợ thủ bên cạnh.
Nữ hài này đã đi theo nàng từ lúc tốt nghiệp đại học, cũng đã năm sáu năm rồi, chắc không có vấn đề gì.
Hàn Thi Hiền nhìn biểu hiện chăm chú của trợ lý Tiểu Kim: “Ta có thể tin tưởng ngươi sao?”
“Đúng vậy.”
Nữ hài cầm chiếc máy tính xách tay với tài liệu và hàng loạt dữ liệu chân thành trả lời: “Tổ trưởng, ngươi là thần tượng của ta, cũng là người mà ta sùng bái nhất. Ta sẽ giúp ngươi.”
“Đi thôi.” Hàn Thi Hiền cất bước.
…
Cùng lúc đó, Tô Định Bắc và một số người nữa đã xuống máy bay.
Lần này, mục tiêu của nàng là Phúc Thành, bàn về việc hợp tác ngân hàng nước ngoài giữa Cẩm Tú và Viễn Hoa.
Mặc dù chỉ là ngụy trang nhưng đã làm thì phải làm cho trót. Đội đàm phán của Tô Định Bắc rất quy mô. Lần này Tô Bình Nam không thể có mặt, Đại Lại tổng cho rằng đối tượng duy nhất có thể đàm phán ngang nhau chỉ có Tô Định Bắc, người xếp thứ hai của tập đoàn Cẩm Tú. So với Tô Bình Nam, Tô Định Bắc rất ít khi rời khỏi Thiên Nam. Nàng túc trực tại văn phòng chính của Cẩm Tú ở Thiên Nam nhiều hơn. Nhất là gần đây tập đoàn Cẩm Tú giành được dự án Lá Phổi Xanh, nữ hài lại càng bận rộn hơn.
Hiện tại, mỗi một chuyện đều đã lên men. Không còn ai xem Tô Định Bắc là nữ hài không hiểu chuyện được Tô Bình Nam nâng đỡ nữa.
Tô tứ, Tô tứ tiên sinh của Cẩm Tú.
Không biết từ khi nào, không ai còn gọi tên của nàng nữa mà chuyển sang sử dụng xưng hô có vẻ nam tính này.
Nhưng Tô Định Bắc lại thích nghe.
Nàng có dã tâm và kiêu ngạo không thua gì Tô Bình Nam. Xưng hô tiên sinh đối với nàng chỉ là một sự bắt đầu. Nàng cực kỳ chán ghét cái nhìn của người khác về giới tính và tuổi tác của nàng.
Áp lực của hai chữ tiên sinh rất lớn.
Nàng muốn tất cả người của tập đoàn Cẩm Tú cúi đầu hô to hai chữ này thì nhất định phải có được thành tích huy hoàng.
Thế là, tập đoàn Cẩm Tú có thêm một nhà sư khổ hạnh.
Nhưng thành tích của nữ hài lại rất nổi bật.
Điện tử Cẩm Tú đã nghiễm nhiên trở thành sản phẩm công nghệ cao nội địa dưới sự hỗ trợ kỹ thuật liên tục của tập đoàn Samsung.
Nếu đây chỉ là một tài năng kinh doanh, thì sự tàn nhẫn của nữ hài trong ngành năng lượng và cạnh tranh đất đai là chìa khóa để áp đảo người khác.
…
Đại Lại tổng đích thân nhận điện thoại, đủ nể mặt Tô Định Bắc.
Chuyện bên A thành đã truyền đến tai hắn. Mặc dù Đại Lại tổng tự nhận mình bản lĩnh đầy người, cũng đã chuẩn bị kẻ chết thay để “giấu trời vượt biển”, nhưng trong lòng hắn vẫn cảnh giác như cũ.
Khác với Cẩm Tú của Tô Bình Nam, căn cơ của tập đoàn viễn Hoa nằm ở nội địa. Nền móng của Đại Lại tổng ở hải ngoại, bao gồm Đông Nam Á thật ra không sâu.
Vì vậy, bây giờ mối quan hệ hợp tác ở nước ngoài với tập đoàn Cẩm Tú đã trở thành bước phòng ngừa chu đáo đầu tiên của hắn.
Hắn biết rõ, ngân hàng Cẩm Tú do tập đoàn Cẩm Tú quản lý khoác một lớp vỏ bọc Phố Wall bên ngoài, có nhiều chuyện thuận tiện hơn nhiều.
Nhìn thấy một nữ hài trong bộ vest trắng bước ra đầu tiên, Đại Lại tổng vốn hay gặp những mỹ nhân tuyệt sắc cũng không khỏi thán phục nữ hài một câu.
Nói một cách chính xác, các đặc điểm trên gương mặt Tô Định Bắc không quá thanh tú, cả khuôn mặt của nàng trông có vẻ hơi cứng rắn.
Nhưng nói đến khí chất thì nữ hài lại thêm điểm quá nhiều. Tô Định Bắc không có sự mềm mại hay quyến rũ như những nữ nhân xinh đẹp bình thường, mà có thêm một chút điềm tĩnh và nghiêm nghị hiếm gặp ở những nữ nhân khác.
Cùng với đôi mắt sắc bén và sự tự tin trong từng cử chỉ, khí chất của Tô Định Bắc là duy nhất và cực kỳ hiếm có trong thời đại này.
“Nghe nói Lại tiên sinh long bàn hổ cứ ở Hạ Thành, người bình thường khó có thể nhìn thấy. Hôm nay ngươi đích thân đến đón ta, khiến cho ta cảm thấy vừa vinh hạnh vừa sợ hãi.”
Đại Lại tổng luôn thể hiện tài năng xuất sắc của mình, thậm chí có thể sánh ngang với Hải Quảng Đại. Nhìn đoàn xe thật dài, Tô Định Bắc bước ra khỏi hàng, chủ động đưa tay ra, trong lời nói không hề khách sáo, đặt mình ở vị trí ngang hàng với Đại Lại tổng.
“Ta vẫn luôn cảm thấy tò mò không biết em gái của Tô Bình Nam trông như thế nào. Hôm nay gặp được Tô tứ tiên sinh, ta mới hiểu được chỉ có ngươi mới xứng làm em gái của Tiểu Hồng Bào.”
Đại Lại tổng cười ha hả, tán dương Tô Định Bắc một câu rồi mới bắt tay nữ hài.
Lập tức, gương mặt Đại Lại tổng lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì tay của Tô Định Bắc rất thô ráp, khớp nối cũng có chút thô to, thậm chí còn có không ít vết chai, hoàn toàn không giống một người làm việc cho một tập đoàn có tài sản hàng chục tỷ.
Nếu không phải mặt đối mặt mà nhắm mắt lại, Đại Lại tổng nhất định cho rằng đây là một nam nhân, hơn nữa còn là một nam nhân thường xuyên lao động.