“Nhị ca thích đánh quyền, ta cũng vì thế mà yêu thích môn vận động này.”
Tô Định Bắc thản nhiên nói: “Nữ nhân Tô gia không lấy sắc làm vui cho người, tất nhiên ta không cần quá để ý đến hình tượng.”
Đại Lại tổng hiểu.
Nữ hài trước mắt có tính ngông cuồng phóng túng giống như con cọp Thiên Nam kia. Có lẽ là do kinh nghiệm, nếu Tô Bình Nam đã có thể thu lại khí thế lạnh lùng của mình, mang đến cho người ta cảm giác hắn giống như một đầm nước sâu không lường được, thì Tô Định Bắc chính là một thanh đao sắc bén trong gió rét.
Sắc bén không cần che giấu.
“Mời lên xe.”
Đại Lại tổng rất lịch sự giúp Tô Định Bắc mở cửa xe. Đội xe nhanh chóng rời đi.
…
Cách sân bay không xa, một chiếc xe van màu trắng lẳng lặng đậu sát ở đó.
Trong xe, ánh mắt của ba nam hai nữ nhìn chằm chằm đội xe đi xa.
“Có chụp được không?”
Nam nhân trung niên dẫn đội nhìn nữ nhân cầm máy ảnh, hỏi một câu.
“Lát nữa để Tiểu Lục dẫn ngươi đến phòng làm việc, ngươi không cần đi theo.”
“Chụp được rồi.”
Một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, gương mặt không trang điểm nhìn có vẻ già nua, nhưng ánh mắt cương nghị và sắc sảo.
“Quay về lập tức kiểm tra xem nữ hài kia là ai.”
Ánh mắt của Phương Quốc Chính sắc bén: “Hai ngày theo dõi cái tên họ Lại kia, đây là lần đầu tiên hắn gióng trống khua chiêng hoan nghênh một người. Nữ hài đó không đơn giản đâu.”
Lái xe Tiểu Lưu cười hì hì nói đùa một câu: “Nữ hài đó thật xinh đẹp, có khi nào là nụ cười hồng nhan đáng giá ngàn vàng hay không.”
“Thái độ nghiêm túc chút đi.”
Phương Quốc Chính xụ mặt, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bắn súng ngươi đứng đầu, đánh nhau ngươi cũng đứng đầu, nhưng ngươi vĩnh viễn chỉ có thể xông pha chiến đấu bởi vì ngươi không biết động não.”
Nam nhân nói tiếp: “Hãy chú ý thái độ của tên họ Lại kia. Bình đẳng, thậm chí còn có chút lấy lòng. Loại người như hắn sẽ dùng tài phú của mình chinh phục nữ nhân đó sao? Ngươi cũng không phải chưa từng thấy người qua lại với tên họ Lại kia mấy ngày nay.”
Tiểu Lưu không nói gì thêm, chỉ lẩm bẩm một câu: “Đúng là kỳ lạ. Ta muốn xem thử nữ nhân kia là thần tiên phương nào.”
Chiếc xe van rất nhanh rời khỏi sân bay.
…
Tai kiếp của Đại Lại tổng lần này khó thoát.
Trong lúc hắn cho rằng mạng lưới quan hệ của mình đủ thông thiên, có thể dùng tiền để giải quyết tất cả mọi vấn đề, hắn không biết thật ra đang có một con dao treo lơ lửng trên đầu hắn.
Nội dung mà A thành báo cáo lên nhìn thấy giật mình. Chu trưởng lão vốn định chậm rãi mưu toan không khỏi nổi trận lôi đình, hạ mệnh lệnh chết trong hội nghị tuyệt mật.
“Đây không phải vấn đề buôn lậu.”
Ánh mắt lão nhân thâm thúy mang theo sự quyết tâm. Một thương nhân nhưng lại có năng lượng lớn đến như vậy, sự thật sắt thép hiện ra trước mặt tất cả mọi người. Nhưng cho dù vậy, rất nhiều tên gia hỏa đầu óc nhúng nước vẫn còn bênh vực cho hắn.
“Đây là sâu mọt của đất nước.”
Lão nhân đập bàn một cái: “Ta tin tưởng tương lai của Hạ quốc sẽ xán lạn.”
Sau khi Chu trưởng lão lên tiếng, các bộ phận liên quan đã hành động ngay lập tức.
Giám sát, kiểm tra, tổng bộ Lục Phiến Môn, tổng bộ hải quan, tòa án tối cao, trụ sở thuế, ủy ban dịch vụ tài chính, bảy đơn vị hệ thống tối cao đồng thời phát lực, cử các tinh anh tạo thành một đội chuyên dụng gồm sáu mươi ba người.
Sự việc khẩn cấp, yêu cầu mọi người chỉ có hai chữ: tuyệt mật.
Cho nên, Đại Lại tổng không biết trong lúc hắn đang phấn khởi dự định hợp tác khai thác nghiệp vụ tài chính ở nước ngoài, tiểu tổ điều tra mười hai người giai đoạn đầu đã im lặng đến Hạ thành.
Quy mô lớn như vậy, mục tiêu đương nhiên không chỉ có một mình Đại Lại tổng. Có thể nói chuyện lần này sẽ dẫn phát chấn động mạnh trước nay chưa từng có.
Đến mười, hai mươi năm sau, nó vẫn được nhắc đến rất nhiều.
Đại Lại tổng đã dùng một phương thức kỳ quái lưu tên mình trong lịch sử.
…
“Đã tra ra được rồi.”
Hiệu suất làm việc của tổ chuyên xử lý đặc biệt quá kinh người. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, tin tức đã được gửi đi.
“Đã tra được nữ nhân đến Hạ thành lần này…”
Trần Quý Hồng phụ trách báo cáo nói đến đây thì dừng lại, sau đó đổi giọng đắng chát: “Không, phải là nữ hài…”
Trần Quý Hồng xem hết tư liệu khó mà che giấu được sự kinh ngạc trong lòng. Lý lịch của nữ hài là một khối titan lóa mắt.
“Nói tiếp đi.”
Phương Quốc Chính nghi ngờ nhìn cấp dưới ngày thường điềm tĩnh và có năng lực của mình.
“Tô Định Bắc, nữ, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, người thôn Tô Gia, thị trấn Hắc Thủy, Ô thành, tỉnh Thiên Nam.”
Nữ nhân vừa lên tiếng, Lưu Đạt vốn tính huyên thuyên ở bên cạnh chen vào: “Một nữ hài ở nông thôn? Tư liệu có phải giả không đấy?”
Ai cũng thích cũng yêu cái đẹp.
Tô Định Bắc thật sự đã làm cho cái tên lỗ mãng nhất của Lục Phiến Môn phải kinh ngạc. Hắn không ngờ nữ hài kia lại có xuất thân nông thôn, hơn nữa chỉ mới hai mươi tuổi.
“Ngươi câm miệng giùm ta cái.”
Phương Quốc Chính trừng mắt nhìn cấp dưới đầu óc chỉ toàn cơ bắp của mình. Nếu không phải sức chiến đấu của đối phương cực kỳ kinh người, lần này hắn nhất định không dẫn người này đến đây.
Trần Quý Hồng nói tiếp: “Hiện nay, nữ hài đó đang là giám đốc điều hành của tập đoàn Cẩm Tú. Căn cứ theo tin tức chúng ta thu thập được, chuyến thăm này không liên quan nhiều đến cuộc điều tra của chúng ta. Có thể tập đoàn Cẩm Tú muốn mượn mạng lưới quan hệ của tên họ Lại phát triển nghiệp vụ của mình mà thôi.”
Nói đến đây, nữ nhân bổ sung thêm một câu: “Tập đoàn Cẩm Tú giữ tin tức vô cùng tốt. Lần này chúng ta có được tin tức là từ lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Viễn Hoa.”