“Đúng là nữ hài lợi hại.”
Lưu Đạt không nhịn được lẩm bẩm một câu.
Trần Quý Hồng nhìn đối phương, sâu kín nói: “Lợi hại còn ở đằng sau. Nữ hài này tuổi còn trẻ nhưng đã giữ chức vụ cao, nguyên nhân chính là chủ tịch tập đoàn Cẩm Tú là nhị ca của nàng.”
Nữ nhân nuốt một ngụm nước bọt: “Là nhị ca, Tô Bình Nam dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Nghe nói tập đoàn Cẩm Tú đã đạt được khối tài sản lên đến hàng chục tỷ chỉ trong vài năm.” Bầu không khí trong xe nhất thời yên tĩnh lại.
Chục tỷ chứ không phải mấy trăm triệu.
Phương Quốc Chính hiểu khái niệm hàng chục tỷ lớn như thế nào. Dựa trên mức lương của Phương Quốc Chính, hắn phải làm việc trong 1,26 triệu năm. Còn có một điều kiện tiên quyết là hắn phải không ăn không uống mới tiết kiệm được nhiều như vậy.
Mặc dù công cuộc cải cách mở cửa đã diễn ra được mấy năm, đã có rất nhiều người đi đầu. Người có tài sản hàng trăm triệu đã đủ cho người ta phải ngước nhìn. Chục tỷ?
Con số này đủ hù dọa đám tinh anh. Quốc gia coi trọng tập đoàn Viễn Hoa bởi vì đối phương liên quan đến vụ án với một con số quá khổng lồ. Tại sao bây giờ hắn lại đột nhiên cảm thấy xí nghiệp cấp bậc hàng chục tỷ lại giống như rau cải trắng ngoài đường thế nhỉ?
“Tập đoàn Cẩm Tú đã làm cái gì?”
Phương Quốc Chính là người tỉnh táo lại đầu tiên. Bệnh nghề nghiệp khiến cho hắn ôm thái độ hoài nghi: “Tại sao một tập đoàn tư nhân lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?”
“Khác với tập đoàn Viễn Hoa, tập đoàn này trải rộng trên nhiều ngành và là một doanh nghiệp độc quyền. Nó cũng là lãnh đạo của các doanh nghiệp tư nhân ở tỉnh Thiên Nam và là một mô hình nộp thuế.”
Trần Quý Hồng trả lời.
Nữ nhân dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, tin tức từ Thiên Nam nói rằng Tô Bình Nam trong những năm đầu rất độc đoán, thủ đoạn tàn độc. Mấy năm qua, hắn bỗng nhiên khiêm tốn hẳn, ngày thường rất khó nhìn thấy. Phần lớn công việc kinh doanh đều do Tô Định Bắc ra mặt.”
“Tô Định Bắc làm ăn rất giỏi. Thủ trưởng, điện thoại di động của ngươi là sản phẩm của bọn hắn, còn nước quả óc chó mà con trai ngươi thích uống cũng là sản phẩm của tập đoàn Cẩm Tú luôn.”
Đôi khi, kinh doanh là cách ngụy trang tốt nhất.
Câu này khiến mọi người lập tức thay đổi thái độ.
Điện thoại di động, đây là một sản phẩm công nghệ cao. Mẫu mã, tính năng và giá cả của điện thoại di động Cẩm Tú là một trong những sản phẩm tốt nhất trong nước. Vì vậy, đã có một lời giải thích hợp lý cho việc kiếm được nhiều tiền như vậy.
Phương Quốc Chính gật đầu, giọng điệu dịu lại rất nhiều: “Những năm gần đây, phát tài làm giàu mà không cay độc thì không được. Người giống như Tô Bình Nam chỗ nào cũng có. Tuy nhiên, vẫn phải điều tra xem hạng mục hợp tác giữa bọn hắn và tập đoàn Viễn Hoa rốt cuộc là gì.”
“Ta hiểu rồi.”
Tất cả cấp dưới đều gật đầu. Hiện tại đã dần dần thu thập được một ít chứng cứ của tập đoàn Viễn Hoa, tiêu điểm tự nhiên sẽ không đặt ở nơi khác.
Nhưng cái tên tập đoàn Cẩm Tú đương nhiên được những người này ghi nhớ.
…
Đại Lại tổng luôn miệng nói cười, hoàn toàn không nhìn ra trong lòng hắn đang lo lắng.
Trên đường, đại nhân vật mà hắn đặt cược hơn một năm qua không liên lạc được. Điều này khiến cho hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm. Cho nên, đối với việc tiếp đãi đoàn người Tô Định Bắc, Đại Lại tổng đã đưa ra quy cách cao nhất.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện bố cục lộ ra chút ít của tập đoàn Cẩm Tú ở nước ngoài hóa ra lại là lối thoát tốt nhất của hắn.
Địa điểm được lựa chọn là Hồng Lâu.
Ở Hạ thành, thậm chí là Phúc Châu, đề cập đến hai chữ Hồng Lâu, ấn tượng đầu tiên của mọi người không phải Hồng Lâu Mộng mà là tòa nhà bảy tầng màu đỏ trên đường Hoa Quang Hạ thành.
Tô Định Bắc bắt chước cách làm của Tô Bình Nam trong rất nhiều chuyện, cực kỳ chú trọng việc thu thập thông tin giai đoạn trước. Nàng tất nhiên hiểu được tầm quan trọng của tòa nhà này đối với tập đoàn Viễn Hoa.
Động tiêu tiền, cơ sở quan trọng để mở mang mọi mối quan hệ.
Nữ hài dừng bước ở cửa, cau mày nhìn Đại Lại tổng: “Nơi này Lại tổng nuôi nhiều oanh oanh yến yến quá, ta không thích nhìn. Chúng ta có thể đổi sang chỗ khác hay không?”
Hơi thở sắc bén phả vào mặt. Rất nhiều người của tập đoàn Viễn Hoa đều kinh ngạc nhìn Tô tứ tiên sinh còn quá trẻ tuổi. Rất ít người dám nói với Đại Lại tổng như thế.
Nhưng nữ hài ấy vẫn mạnh mẽ đối mặt với Đại Lại tổng vốn đã nổi tiếng cả trong giới kinh doanh lẫn ngoài đời.
“Địa điểm đã được dọn sạch sẽ, một trăm sáu mươi tám nhân viên phục vụ trong toàn bộ Hồng Lâu ngày hôm nay chỉ phục vụ cho Tô tứ tiên sinh ngươi.”
Câu trả lời của Đại Lại tổng lại càng khiến mọi người chấn kinh.
Con hổ chiếm cứ Hạ thành luôn khẩu Phật tâm xà từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy chứ? Hay địa vị của vị Tô tứ tiên sinh kia còn lớn hơn trời?
Lần trước, Đại Lại tổng chỉ có thái độ này với một đại nhân vật không thể nói tên.
Dưới ánh mắt khác thường của mọi người, Đại Lại tổng không cảm thấy mình bị xúc phạm gì cả, ánh mắt của hắn nhìn Tô Định Bắc lại càng thưởng thức hơn. Hắn thật sự cảm nhận được nữ hài trước mắt rất khó lường.
Khí chất và bản lĩnh như vậy không phải ngày một ngày hai có thể rèn luyện ra được, mà phải có thiên phú. Hắn thật sự hâm mộ con hổ Thiên Nam kia. Nhìn người ta, rồi lại nhìn đứa cháu trai mà mình ký thác hy vọng tối ngày chỉ biết theo đuổi tình yêu chó má gì đâu không.
Đại Lại tổng không nhịn được thở dài một tiếng, trừng mắt nhìn Tiểu Lại tổng đứng sau lưng rồi mới tiếp tục cất bước tiến lên.
Tiểu Lại tổng không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Tuy nhiên, nếu mạng lưới quan hệ của tập đoàn xảy ra chuyện gì, khả năng cao là Vương Khải và những người đó đang giở trò bẩn. Tiểu Lại tổng biết mình gần đây không nên chọc giận thúc thúc, cho nên hắn thức thời không hỏi nhiều.