Khi Phương Mộc và những người khác bắt đầu điều tra, một chiếc xe địa hình Toyota màu đen đã rời khỏi thành phố Hạ thành, phóng nhanh dọc theo quốc lộ dẫn đến A thành.
Bốn năm người trong xe không nói câu nào.
Những người này đều là kẻ nghiện thuốc, cộng thêm không có việc gì làm, lại càng không ngừng phì phò. Bọn hắn còn hạ cửa xe xuống, phả khói xanh liên tục ra ngoài. Người không biết còn tưởng rằng trong xe bị cháy.
“Yên tâm đi, chúng ta không lưu lại bất kỳ dấu vết nào đâu.”
Chính ca lái xe nhả ra một vòng khói đẹp, là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Khoảng cách hai bên xa như vậy, người muốn Đại Lại tổng chết cũng không ít. Chờ chúng ta lấy được tiền, có tìm đến chân trời góc biển cũng không tìm được chúng ta. Khi ánh đèn sân khấu đi qua, mọi người sẽ ca hát và nhảy múa.”
Với tư cách là kim bài đả thủ dưới tay Kiều lão tứ, Chính ca tức Lý Chính Quang đã sớm là một tên lưu manh chính cống. Tiền án trên người hắn đủ mang hắn ra bắn mười lần, cho nên hắn cũng là người thoải mái nhất.
“Tiền một đồng cũng không được thiếu.”
Chu Triều Lễ hung ác nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó phun ra một bãi nước bọt.
“Lão tử chẳng quan tâm thành phố nào. Dù sao, dựa theo lời ông chủ Vương đã nói, hắn sẽ phải trả toàn bộ số tiền. Nếu ta cảm thấy không ổn thì ôm tiền cao bay xa chạy thôi.”
“Cái rắm. Ngươi một ngày không có nữ nhân thì sống không nổi mà.”
Hán tử bên cạnh cũng chính là Hà A Quỷ khinh thường nói: “Ngươi còn chưa chơi qua nữ nhân của Tiểu Hiền ca kia? Rời khỏi Tiểu Hiền ca, ngươi đi đâu?”
“Gọi Hiền ca.”
Hà A Quỷ bởi vì vấn đề nam nữ mà bị đá ra khỏi đội ngũ, mất đi tiền đồ tươi sáng. Bị Chu Triều Lễ đâm trúng chỗ đau, hắn lạnh lùng đáp lại một câu: “Năm đó Khâu lão bát là nhờ Hiền ca hỗ trợ. Nếu không, hắn đã bị đám người nước ngoài ném vào hầm băng rồi. Bây giờ đoán chừng hắn đã biến thành thây khô.”
“Mẹ kiếp, rồi làm sao?”
Hà A Quỷ không vui, ánh mắt bắt đầu khiêu khích: “Muốn chơi à?”
“Được rồi.”
Lão Hổ Cường quát lớn một tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện tràn ngập mùi thuốc súng của hai người. Trong lúc hắn đang định nói cái gì đó, điện thoại bên hông đột nhiên vang lên. Hắn biết đây là thời kỳ nhạy cảm, cho nên hắn gần như nhận điện thoại ngay lập tức.
“Cường ca, quá trình rời đi vẫn thuận lợi chứ?”
Người gọi điện thoại là Trương Vĩnh, người bạn đã từng coi nhau như anh em vào sinh ra tử của Lão Hổ Cường. Tuy nhiên, về sau đi theo Vương Khải, cộng thêm có đầu óc kinh doanh, cho nên hắn đã đổi nghề.
Bây giờ, hắn nghiễm nhiên trở thành một nhân vật quản lý đảm đương một phía của Vương Khải, phụ trách hai hộp đêm.
“Thuận lợi, rất nhanh sẽ đến Ninh thành.”
Lão Hổ Cường cố gắng hạ thấp giọng: “Nghĩa ca bên kia đã chuẩn bị xe xong, như vậy sẽ an toàn hơn.”
“Ông chủ bảo ngươi đến Tấn Châu tìm giám đốc Lý.”
Đối diện cũng hạ thấp giọng: “Đừng trở về nữa. Nếu đồng ý, ông chủ Lý sẽ trả tiền cho các ngươi. Bây giờ, bên phía quặng mỏ của ông chủ Lý cần người, các ngươi đến đó hỗ trợ.”
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Lão Hổ Cường lập tức ngồi thẳng người. Biểu hiện của những người khác cũng ngưng trọng hẳn lên. Bọn hắn đều là nhân vật kỳ cựu trong giang hồ, cho nên bọn hắn cực kỳ nhạy cảm với sự thay đổi đó.
“Các ngươi bắn nhầm người rồi.”
Giọng nói của Trương Vĩnh có chút kỳ lạ: “Có phải các ngươi đã bắn trúng một nữ hài hay không?”
“Đúng.”
Chu Triều Lễ trả lời: “Lúc đó tốc độ xe rất nhanh. Vì nguyên nhân góc độ, nữ hài kia vừa lúc chắn ngang trước mặt Đại Lại tổng, ta không thể nương tay được.”
“Ngươi đoán nữ hài kia có chết hay không?”
Đầu dây bên kia, Trương Vĩnh hít sâu một hơi, hỏi.
“Ta nhìn thấy viên đạn bắn trúng gần tim của nàng. Nhân tình của Đại Lại tổng thôi mà, chết thì chết.”
Làm xong, tất cả lo trốn đi, hiển nhiên bọn hắn không biết được thân phận của Tô Định Bắc.
“Khốn kiếp.”
Trương Vĩnh hiếm khi nổi giận với Chu Triều Lễ: “Lăn lộn nhiều năm như vậy, con mẹ nó ngươi nhìn người kiểu gì thế?”
Nam nhân nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Nữ hài kia tên Tô Định Bắc, nàng có một anh trai tên Tô Bình Nam.”
Trong xe bỗng nhiên không ai lên tiếng.
Thật lâu sau, giọng điệu chán nản của Lão Hổ Cường mới vang lên: “Tô Bình Nam nào?”
“Tô Bình Nam của Cẩm Tú Thiên Nam.”
Trương Vĩnh tức giận trả lời: “Ngươi có nghe qua ai tên Tô Bình Nam hay không? Chính là Tô Bình Nam mà ngươi đang nghĩ đấy.”
“Tiểu Hồng Bào Thiên Nam?”
Trong giọng nói của Lão Hổ Cường mang theo sự sợ hãi.
“Chúng ta đã giết em gái của Tiểu Hồng Bào Thiên Nam rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lão Hổ Cường chán nản nói với những người còn lại:
“Ta để điện thoại ở chế độ loa ngoài nên không cần ta nói thêm điều gì.”
Bật loa ngoài là thỏa thuận của một số lão giang hồ. Bởi vì bọn hắn đến từ những thế lực khác nhau, cho nên mỗi người đều phải cẩn thận. Thậm chí số điện thoại liên lạc bên ngoài cũng chỉ có một mình Lão Hổ Cường.
“Dừng xe.”
Sau khi Lão Hổ Cường nói xong, Chu Triều Lễ và lão Quỷ gần như đồng thời hô to.
Mọi người liếc nhìn nhau. Chu Triều Lễ là người đầu tiên lên tiếng: “Chúng ta không thể đến Ninh Thành được. Nghĩa ca có lớn hơn nữa cũng không thể đấu lại được với Tiểu Hồng Bào, cẩn thận một chút vẫn hay hơn.”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Không cần phải giải thích nhiều. Tất cả mọi người đều là người lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, không ai không biết Tô Bình Nam.
Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió. Nói cách khác, có rất nhiều thứ không phải là bí mật, ngươi không biết không có nghĩa là người khác không biết, bởi vì trên đời này có một thứ gọi là vòng quan hệ, mà các vòng quan hệ thì thường rất bài ngoại.
Chuyện trong vòng quan hệ, người ngoài xác thực rất khó biết. Nhất là người trong tam giáo cửu lưu lại linh thông tin tức nhất. Đối với Tiểu Hồng Bào long bàng hổ cứ Thiên Nam, người của Tam Đông Thành đã sớm nghe nói thông qua cái chết của Trương Tập.