Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1600 - Chương 1600. Áo Đỏ Như Máu

Chương 1600. Áo đỏ như máu
Chương 1600. Áo đỏ như máu

Trương Tập là sói tung hoành năm tỉnh mười bảy thành phố Tây Bắc. Dựa vào tính cách hung tàn và có gan làm loạn, hắn có sức ảnh hưởng rất lớn tới những người này.

Tên gia hỏa này nhiều lần va chạm với Tam Đông Thành. Nhưng không giống đám đại ca ở đây, tên gia hỏa này là một sát thủ thật sự.

Thời đại này không thiếu sát thủ.

Những người xung đột lợi ích chết trong những năm qua còn nhiều hơn trong tương lai, nhưng mọi người vẫn giữ kín, cố gắng không làm mọi việc một cách tuyệt đối.

Nhưng Trương Tập thì khác. Hắn động một chút là giết người. Trình độ chuyên nghiệp và phong thái bí ẩn của hắn đã trở thành huyền thoại. Trong ngành này, lòng trung thành dường như ngày càng xa rời mọi người. Bọn hắn chỉ sùng bái những người phát ra đủ lòng tham mà thôi.

Người như vậy nghe nói bởi vì đụng vào Tiểu Hồng Bào, đụng vào giới hạn của nhân viên dưới trướng Tiểu Hồng Bào nên bị người ta trong vòng một ngày bắt trở về rồi cho “thả diều”.

Gần một ngàn cây số, chẳng những có thể một đường thông suốt, còn nhanh chóng và chính xác tìm được lão giang hồ cẩn thận như Trương Tập, năng lượng ẩn chứa bên trong khiến người ta không rét mà run.

Đây là điểm thứ nhất.

Điểm thứ hai là sự hào phóng của Tiểu Hồng Bào.

Lấy ngọc làm nhà lấy vàng làm ngựa, câu nói này không phải nói cho có mà thôi. Kinh doanh các sản phẩm chăm sóc sức khỏe, mạng lưới của tập đoàn Cẩm Tú đã trải rộng hơn một nửa Hạ quốc.

Người lăn lộn trong giang hồ làm sao mà không gặp khó khăn, không bị giết chứ.

Tập đoàn Cẩm Tú làm rất tốt phương diện này.

Chỉ cần ngươi gặp khó khăn, và đó không phải là loại chướng ngại vật mà ngươi không thể vượt qua, vậy thì có thể nhờ người có danh tiếng đến tìm tập đoàn Cẩm Tú, bình thường bọn hắn sẽ rất hào phóng giúp ngươi.

Mặc dù tiền không kiếm nhiều, nhưng bọn hắn cũng không đòi hỏi bất cứ điều gì để đáp lại, phần lớn mục đích là để hình thành một mối quan hệ tốt.

Đừng coi thường hành vi này, nó đã được tích lũy qua nhiều năm. Không nói đến những cái khác, phương diện thu hút mối quan hệ rất lớn. Tối thiểu mọi người đều biết trình độ tin tức linh thông của Tiểu Hồng Bào ở Thiên Nam có thể nói là khủng bố.

Xe dừng lại.

Những người trên xe đều nhìn về phía Lão Hổ Cường vừa mới nói chuyện với bên Ninh Thành xong, Lý Chính Quang cũng chính là Chính ca mở miệng hỏi: “Nghĩa ca có thể biết được bao nhiêu?”

“Cũng chẳng biết bao nhiêu, nhưng con mẹ nó, ngươi cũng phải có chừng có mực chứ.”

Lão Hổ Cường nhìn ra được hàm ý trong ánh mắt của Lý Chính Quang. Hắn tức giận trả lời: “Làm sao ta có thể ăn nói lung tung mấy chuyện này. Ta nói với Nghĩa ca rằng có người nợ chúng ta, bây giờ chúng ta đến đó xin một ngón tay.”

“Bất kể thế nào, chúng ta không thể đến Ninh thành.”

Chu Triều Lễ cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người: “Chúng ta và ông chủ Vương ngồi cùng một con thuyền. Chúng ta nghe theo hắn đi.”

Chiếc xe địa hình màu đen phanh gấp trên đường rồi lao vút đi theo hướng khác.

Muốn phá án, cần phải thu thập thông tin trực tiếp chi tiết nhất từ các nhân viên tại hiện trường.

Phương Mộc đã đưa ra phán đoán sơ bộ, nhưng hắn vẫn phải lắng nghe lời khai của một số bên.

Từ các góc độ khác nhau, mọi thứ đều khác nhau. Tất nhiên, đây cũng là quy tắc. Phương Mộc được gọi là thần thám là nhờ hắn luôn thận trọng trong công việc của mình, làm việc đến giọt nước không lọt. Bệnh viện thông báo cho phía cảnh sát rằng nữ hài kia đã thoát khỏi cơn nguy kịch. Từ vết thương có thể thấy người nổ súng có thể vừa lúc đối diện với nữ hài.

Nếu có thể dựa theo miêu tả của đối phương mà ghép hình, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều so với mò kim đáy bể trong biển người mênh mông này.

Tốc độ tổ điều tra của Phương Mộc rất nhanh.

Sau khi bọn hắn đến bệnh viện số 1 Hạ thành, đám người Phương Mộc mở to mắt nhìn khu cách ly được tạo riêng. Khi bọn hắn nhìn thấy đám nhân viên bảo vệ mặc vest mang giày da, lần đầu tiên bọn hắn cảm nhận được sự bá đạo và nội tình của tập đoàn Viễn Hoa.

Cách tiêu tiền của Đại Lại tổng vẫn kinh người như cũ. Hắn vì sự an toàn của Tô Định Bắc mà cố ý bao năm phòng bệnh xung quanh tạo thành khu cách ly.

Không phải ai cũng có thể nằm trong những căn phòng VIP của bệnh viện. Người có thể ở đây không phú thì quý. Nhưng tập đoàn Viễn Hoa vẫn có cách khiến những người này ra ngoài mà không hề có tiếng oán giận nào.

Bọn hắn đã không kêu ca, phía bệnh viện cũng mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, không can thiệp vào. Từ điểm này mà nói, phương diện đối nhân xử thế của Đại Lại tổng đã làm đến cực hạn ở Hạ thành.

“Nghe nói tình hình của Tô tiểu thư đã ổn định lại, bác sĩ nói có thể gặp mặt. Cho nên, chúng ta nhất định phải dựa theo quy định tiến hành hỏi thăm nàng một lần.”

Phương Mộc nhìn những người đang ngăn trước mặt mình, cố gắng kiên nhẫn giải thích một câu, đồng thời còn trình giấy phép của mình. Hắn được coi là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của cấp trên. Hắn biết vụ án lần này là do Đại Lại tổng yêu cầu, cho nên lời nói của hắn cực kỳ khách sáo.

Đám hán tử không hề nhúc nhích tí nào, chỉ nhìn một nữ nhân đang hút thuốc trước cửa phòng bệnh.

Mễ Nam đi theo sau lưng Phương Mộc vốn rất tự tin về nhan sắc của mình, nhưng lần đầu tiên nàng không khỏi kinh ngạc bởi khí chất và cách ăn mặc của nữ nhân kia. Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng thấy có người mặc toàn màu đỏ mà lại hợp đến như vậy.

Áo đỏ như máu.

Áo khoác màu đỏ, giày da màu đỏ, thậm chí cả áo lót cũng màu đỏ, nhưng lại cực kỳ cân đối và thích hợp với nữ nhân kia. Khác với Mễ Nam chỉ phụ trách kiểm tra vết tích, Phương Mộc luôn xông pha chiến đấu đã ngửi được mùi nguy hiểm trên người nữ nhân.

Mộ Dung Thanh Thanh cau mày, ra vẻ chán ghét.

“Tô tiểu thư không phạm pháp. Cho nên nàng có thể từ chối gặp bất cứ người nào.”

Bây giờ Tô Bình Nam đang tức giận. Mộ Dung Thanh Thanh biết lần này lão đại tuyệt không để yên. Giây phút bước vào Hạ thành, nữ nhân chính là Phật nơi này.

Đấu Chiến Thắng Phật…

Hết chương 1600.
Bình Luận (0)
Comment