“Giám đốc Mộ Dung, hay là ngươi cứ để cảnh sát Phương vào thử xem? Bác sĩ phụ trách chính là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất Hạ thành. Hắn nói chỉ trò chuyện thôi sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của Tô tứ tiên sinh.” Đại Lại tổng cười ha hả: “Hơn nữa, cảnh sát Phương là thần thám nổi tiếng xa gần. Chỉ cần hắn có được chút manh mối, đám người kia không thoát khỏi lưới trời đâu.”
Bởi vì Đại Lại tổng gây thù với quá nhiều người, hắn không hoài nghi Vương Khải. Nhưng làm sao mà hắn không muốn biết hung thủ là ai chứ? Dù sao cũng có đạo lý không thể phòng trộm ngàn ngày được.
“Không có thương lượng.”
Mộ Dung Thanh Thanh nói, ngừng nghịch điếu thuốc, bao thuốc lá biến mất một cách thần kỳ trong tay nữ nhân.
Mộ Dung Thanh Thanh cảm thấy dạo này nàng sử dụng dao càng nhanh hơn trước, nhưng trước mặt mọi người nàng chỉ có thể dùng thuốc lá để luyện tâp. Dù sao, con dao thần bí nhất của nàng bất luận chiều dài hay độ lớn nhỏ đều ngang bằng với điếu thuốc.
Ánh mắt của rất nhiều người quay sang nhìn Đại Lại tổng, dùng mắt biểu đạt sự kỳ quái của mình.
Đại Lại tổng một tay che trời ở Hạ thành từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy chứ?
Lúc này, đối phương không nể mặt hắn.
Đại Lại tổng vẫn mỉm cười như cũ, không hề tức giận.
Người khác không biết nhưng hắn biết nữ nhân trước mắt chính là Phật, còn là Đấu Chiến Thắng Phật tàn nhẫn độc ác nhất. Nhìn ánh mắt không hề thương lượng của đối phương, nhất thời hắn chỉ có thể chấp nhận.
“Tô tổng sắp đến rồi.”
Cuối cùng Mộ Dung Thanh Thanh vẫn nể mặt Đại Lại tổng, giải thích một câu.
“Trước khi hắn đến, ta chỉ nhận một mệnh lệnh, không cho phép bất cứ người nào tiếp cận Tô tứ.”
Công việc ở Lục Phiến Môn luôn mang đến cho người ta cảm giác ưu việt cao. Hơn nữa, đội ngũ của Phương Mộc là tinh nhuệ, hiếm khi gặp phải tình huống buộc phải khuất phục như vậy.
Tất nhiên, ngoại trừ Phương Mộc vẫn còn khá tỉnh táo, sáu bảy người còn lại đã có sự bất mãn.
Mễ Nam đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta cần các ngươi phối hợp chứ không phải trưng cầu ý kiến của các ngươi.”
Có thể là do tâm tư đố kỵ, có lẽ là vì Phương Mộc nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thanh Thanh, nói tóm lại nãy giờ Mễ Nam không nói tiếng nào đột nhiên phát biểu khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng.
“Chúng ta biết Tô tiểu thư là người bị hại, nhưng bây giờ nàng có nghĩa vụ hợp tác với chúng ta trong điều kiện sức khỏe của nàng không bị ảnh hưởng.”
Mễ Nam trừng mắt nhìn đám người Mộ Dung Thanh Thanh: “Ta cho rằng ngươi làm như vậy chính là cản trở người thi hành công vụ.”
Mộ Dung Thanh Thanh nheo mắt nhìn nữ hài tự dưng có địch ý một cách khó hiểu với mình, không khỏi nheo mắt lại, ánh mắt vừa bình tĩnh lại mang theo nguy hiểm: “Sao, ngươi muốn bắt ta à?”
Mễ Nam giống như bị con rắn độc nhất trong rừng rậm ngắm trúng, không nhịn được lui về sau một bước. Nữ hài tỉnh táo lại, bởi vì xấu hổ mà đỏ mặt giận dữ.
Phương Mộc kéo Mễ Nam lại.
“Các ngươi có muốn tìm hung thủ hay không?”
Giọng điệu nam nhân mang theo sự kiêu ngạo thuộc về hắn: “Ta đã có một số manh mối. Để ta nói chuyện với Tô tiểu thư một chút, nói không chừng sẽ có đột phá.”
“Không gặp.”
Mộ Dung Thanh Thanh đã mất kiên nhẫn, chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Đại Lại tổng, sự khách sáo và nụ cười trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là sự lạnh lẽo thấu xương.
“Nghe nói Đại Lại tổng là trùm ở Hạ thành này, chúng ta từ xa đến là khách. Bây giờ chúng ta bị quấy rầy như vậy, có phải tập đoàn Viễn Hoa chỉ có sự hào nhoáng bên ngoài còn bên trong thì thật sự vô năng?”
Đại Lại tổng đau cả đầu. Hắn chợt phát hiện đám nhân viên dưới quyền con cọp Thiên Nam, người sau mạnh hơn người trước. Trong đầu những người này chỉ có sự ngang ngược thôi sao?
Đây là thẳng thắn hay khinh người?
Tất cả bọn hắn ngay cả tình huống như thế nào cũng không biết, cứ lao thẳng vào nhau. Cũng không biết Tiểu Hồng Bào làm thế nào để khiến những người này ngoan ngoãn lại.
Đại Lại tổng cảm thấy đủ rồi, nhưng bất kể thế nào, hắn nhất định phải nể mặt tập đoàn Cẩm Tú. Thế là sắc mặt của Đại Lại tổng đột nhiên trầm xuống như trời tháng Ba. Sự thay đổi nhanh chóng khiến rất nhiều người phải thán phục.
Đại Lại tổng nói với Phương Mộc: “Cảnh sát Phương, ta sẽ giải thích với cảnh sát Trần cấp trên của các ngươi. Bây giờ các ngươi đi đi, không cho phép các ngươi quấy rầy khách của ta nữa.”
Phương Mộc gật đầu, nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Thanh Thanh. Hắn càng lúc càng cảm thấy nữ nhân này không đơn giản: “Được, có gì tối nay chúng ta lại đến.”
“Vì sao lại tối nay?”
Mễ Nam không vui. Nàng không biết tại sao sếp của mình lại sợ đám người của tập đoàn Viễn Hoa như vậy. Nữ hài cho rằng, bọn hắn đều là những người dùng mạng làm tiền đồ, không cần khúm núm với một người làm kinh doanh như vậy.
Nữ hài không thèm để ý đến đội trưởng ngăn cản: “Huống chi nữ nhân kia chẳng qua cũng chỉ bị thương, bác sĩ cũng nói cho chúng ta biết nàng đã khôi phục, đâu cần cẩn thận như thể sắp chết như vậy.”
“Câm miệng.”
Phương Mộc nhìn thấy đối phương thay đổi sắc mặt. Đám người kia giống như mãnh thú, ánh mắt của bọn hắn nhìn những người trong đội của Phương Mộc tràn ngập hung ác, dường như cảnh sát chẳng là gì đối với bọn hắn.
Nam nhân lập tức quát bảo Mễ Nam ngừng nói. Trong lúc Phương Mộc đang định giảng hòa, đám gia hỏa nóng tính kia đột nhiên khom người, bao gồm nữ nhân khiến Phương Mộc kiêng kỵ.
Đám người Phương Mộc không hẹn mà cùng nhau quay đầu lại. Ánh mắt của tất cả mọi người trong nháy mắt tập trung vào một người trẻ tuổi.
Dã tính. Mạnh mẽ.
Đây là cảm giác đầu tiên mà người này mang đến cho Phương Mộc.