Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1603 - Chương 1603. Tuyên Truyền Quá Tốt

Chương 1603. Tuyên truyền quá tốt
Chương 1603. Tuyên truyền quá tốt

Một đội ngũ sáu bảy người tiến vào tầm mắt của tất cả mọi người. Người dẫn đầu mặc một bộ đồ vest không cần nhìn thương hiệu, chỉ cần nhìn chất liệu là biết nó có giá trị không nhỏ.

Nhưng trang phục văn minh như vậy không mang lại cảm giác nho nhã cho người trẻ tuổi này. Cả bộ vest như phồng lên vì thân hình cường tráng của hắn.

Khí thế bức người.

Phương Mộc đột nhiên nghĩ đến từ này. Đối phương bộc lộ khí chất của mình rất tốt, nhất là ánh mắt của hắn khi nhìn Mễ Nam.

Rất đáng sợ.

Mễ Nam đột nhiên rùng mình dưới cái nhìn của nam nhân.

Trong nháy mắt nàng bị hắn nhìn chằm chằm, tim của nàng giống như bị nắm chặt, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn.

Sau này, khi Mễ Nam nhớ lại cảm giác này, nàng cảm thấy giống như trong đêm đông rét lạnh, nàng bị một lưỡi rìu sắc bén gác lên cổ. Lưỡi rìu này có thể cắt đứt cổ họng của nàng bất cứ lúc nào.

“Tô tổng.”

Đại Lại tổng là người đầu tiên nghênh đón: “Thật xin lỗi, nhưng cũng may là Tô tứ tiên sinh đã vượt qua nguy hiểm.”

Tô Bình Nam cũng không trả lời, chỉ nhìn Mộ Dung Thanh Thanh còn đang khom người. Mộ Dung Thanh Thanh gật đầu. Trên đường đi, chiếc xe gần như chạy với tốc độ bàn thờ đến Hạ thành. Lúc này hắn mới cảm thấy yên lòng.

Sau khi Tô Bình Nam xác định Tô Định Bắc bình yên vô sự xong, hắn gần như trong nháy mắt thu hồi lại tất cả sự hung tàn của mình, thay vào đó là sự khiêm nhường dối trá ngày thường.

“Lại tổng quá khách sáo rồi, điều này cũng không trách ngươi được.”

Nam nhân bắt tay với Đại Lại tổng, giọng điệu cũng khôi phục bình tĩnh như trước: “Người có họa phúc sớm tối, không ai có thể dự đoán được hết thảy.”

Đại Lại tổng nở nụ cười hào sảng.

Kiến thức của hắn rộng rãi, cũng là hào kiệt một phương.

Vừa rồi Đại Lại tổng bị Tô Bình Nam dọa sợ. Rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao đám gia hỏa cuồng vọng kia lại ngoan ngoãn thần phục nam nhân này như thế.

Đối phương thật sự rất khó lường. Có một con cọp ở đây, tất cả những người khác chỉ là đom đóm bên cạnh.

Không đáng nhắc đến.

Sau khi chào hỏi Đại Lại tổng xong, Tô Bình Nam không lập tức tiến vào phòng bệnh mà quay sang nhìn đội ngũ Phương Mộc, vừa lắng nghe Mộ Dung Thanh Thanh miêu tả vừa gật đầu, rồi nhìn thoáng qua Mễ Nam.

Mễ Nam giống như con chim cút, nào còn biểu hiện bốc đồng như vừa rồi.

“Ngươi có manh mối?”

Tô Bình Nam bây giờ với Tô Bình Nam vừa nãy như hai người khác nhau. Giọng nói tự tin của hắn khiến người ta cảm thấy khó tin. Hắn hỏi Phương Mộc: “Coi như ta nợ ngươi một ân tình. Ngươi hãy nói manh mối cho ta biết, người sẽ do chính ta tìm.”

Hắn đã sớm truyền thông tin, muốn hung thủ đã gây ra chuyện này phải xuất hiện trước mặt hắn trong vòng ba giờ nữa. Bây giờ đã đến giờ, những người đó vẫn không thấy xuất hiện, chẳng khác nào đã có đáp án.

Mà Tiểu Hồng Bào làm việc luôn thích làm một cách tuyệt tình.

Người sẽ do ta tìm!

Năm chữ này nghe qua cũng chẳng có gì, nhưng lại thể hiện sự kiêu ngạo của Tô Bình Nam.

Một là hắn cực kỳ tin tưởng vào khả năng kiểm soát quyền lực của bản thân, hai là nam nhân này dường như không quá tin tưởng vào các sĩ quan cảnh sát ở Hạ thành. Tô Bình Nam rất thông minh. Hắn biết đám cảnh sát gióng trống khua chiêng ở đây nhất định có Đại Lại tổng đẩy một tay.

Nếu không, một người còn chưa chết, có đáng phải điều tra một cách có quy mô như vậy không? Thậm chí còn điều cả Phương Mộc đến?

Tô Bình Nam biết ngày sau tên tuổi của Phương Mộc sẽ lừng lẫy. Đương nhiên, hắn biết những tinh anh như Phương Mộc sẽ không nhúng tay vào vụ án không có người chết như thế này. Nhưng hắn vẫn khịt mũi xem thường hành vi chuyện bé xé ra to của Đại Lại tổng.
Đại Lại tổng dường như đã quên mất hắn dựa vào cái gì để kinh doanh. Khi ngay cả một cái bô cũng coi thường một cái bô, thì quyền lực của hắn hoàn toàn không có sự gắn kết. Đây cũng là lý do vì sao sau khi người này ra nước ngoài thì tập đoàn Viễn Hoa bị sập.

“Người của ta rất hữu dụng.”

Tô Bình Nam nhìn Phương Mộc, nói tiếp: “Ta nghĩ ngươi sẽ hiểu điểm này.”

Nói xong, nam nhân dùng tay chỉ vào Mễ Nam sau lưng Phương Mộc.

“Ngươi ăn nói phải biết giữ mồm giữ miệng. Nếu em gái của ta thật sự gặp chuyện bất trắc, ta sẽ cảm thấy không vui vì câu nói này của ngươi.”

Nam nhân cũng không nói tiếp, nhưng người hiểu rõ Tô Bình Nam đều nhìn Mễ Nam bằng ánh mắt kỳ quái.

Hắn không vui, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Tiểu Hồng Bào đã dùng vô số sự thật như sắt thép chứng minh đạo lý này.

“Đây là Hạ thành, không phải Thiên Nam.”

Tượng đất còn phải có ba phần tức giận, huống chi là Phương Mộc có danh xưng thần thám? Hắn đã được mọi người coi là thám tử giỏi nhất học viện cảnh sát. Nghe xong, hắn lập tức lạnh lùng trả lời một câu: “Bắt người là chức trách công việc của chúng ta, không cần phải làm phiền đến Tô tổng.”

Tô Bình Nam giống như cười mà không phải cười: “Ngươi dám nói thật không?”

Phương Mộc nghi hoặc.

Nam nhân khinh thường nói tiếp: “Tỷ lệ phá án của các ngươi được 20% không? Làm sao có thể để cho người khác tin tưởng ngươi? Trên thực tế tỷ lệ phá án của các ngươi trong những năm qua thấp đến mức khiến người ta không thể tin nổi. Chỉ có thể nói là do các ngươi tuyên truyền quá tốt, thậm chí rất nhiều người còn cho rằng các ngươi không gì làm không được. Nhưng trên thực tế có một vài chuyện có thể nói rõ hết thảy.”

“Tỷ lệ phá án ở Hạ quốc trong những năm 1990, ở đây cụ thể đề cập đến tỷ lệ phá các vụ án hình sự là 28%. Đây chỉ là bề ngoài, nhiều nơi thực tế là dưới 15%.”

“Nói cách khác, mười lăm trong số một trăm trường hợp được phá đã không tệ rồi. Không ít trường hợp là do cảnh sát bị ép phải hoàn thành nhiệm vụ.”

Hết chương 1603.
Bình Luận (0)
Comment