Phương Mộc nhất thời không cách nào phản bác. Hắn nhìn Tô Bình Nam, không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Tô tổng chắc cũng có chút năng lượng, nhưng ngươi đừng quên quốc gia này còn có luật pháp, đừng quá phận.”
Tô Bình Nam không cần nói hết câu, nhưng năm chữ đó cũng đã biểu đạt phương thức xử lý của hắn. Người sẽ do tập đoàn Cẩm Tú tìm. Phương Mộc không cho rằng đối phương sẽ là công dân tốt giao cho cảnh sát xử lý. Như vậy, hắn làm cái gì không cần nói cũng biết.
“Bảo tất cả giải tán đi.”
Tô Bình Nam quay người bước vào phòng bệnh. Hắn không nói nhiều nhưng tất cả mọi người đều bị hắn ép không thở nổi. Nhất thời, không ai cảm thấy hắn bất lịch sự mà chỉ thở phào một hơi.
…
Trong phòng bệnh, Tô Định Bắc vẫn còn đang ngủ say. Gương mặt vốn cứng rắn ngày thường lúc này đã dịu dàng hơn nhiều, bớt đi mấy phần mạnh mẽ, thêm vào mấy phần yếu ớt.
Tô Bình Nam liếc nhìn máy điện tâm đồ đang nhảy, khẽ gật đầu với y tá đứng bên cạnh, chậm rãi ngồi bên giường không nói lời nào.
Y tá rụt rè nhìn nam nhân, quy củ đứng một bên. Nàng đã nhìn thấy rõ ràng những gì xảy ra bên ngoài, biết đây là một người có năng lượng lớn đến mức hù chết người, nhất thời nàng cảm thấy hơi căng thẳng.
Căng thẳng thì căng thẳng nhưng nàng nhìn Tô Định Bắc với vẻ hâm mộ. Nữ hài nằm mơ cũng muốn có một người anh trai có thể chống đỡ cả bầu trời cho mình.
Trong phòng bệnh yên tĩnh cực kỳ. Nam nhân chỉ lẳng lặng nhìn em gái, ánh mắt phức tạp.
Cho đến lúc này, Tô Bình Nam không hề hối hận khi để Tô Định Bắc gia nhập vào Cẩm Tú sớm như thế, cũng không hối hận đã để Tô Định Bắc tham gia vào rất nhiều chuyện.
Trong lòng nam nhân có sơn hà, luôn dũng cảm tiến tới, chẳng thèm để ý đến cái nhìn thế tục. Trong suy nghĩ của hắn, chỉ có cuộc sống đủ đặc sắc như vậy mới không uổng công đến thế giới này một chuyến.
Tô Định Bắc giống hắn. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh tượng này, rồi nhớ đến kết cục không gánh nặng của Tô Định Bắc ở thời không khác, cho dù tim hắn cứng như sắt cũng không khỏi có chút suy nghĩ.
“Nhị ca, ngươi đến rồi sao?”
Cũng không biết qua bao lâu, Tô Định Bắc tỉnh lại cắt ngang suy nghĩ của Tô Bình Nam. Tình huống như thế này phát sinh trên người nam nhân luôn cảnh giác đúng là hiếm thấy. Có thể thấy được Tô Bình Nam không bình tĩnh như bề ngoài hắn thể hiện.
“Ừm."
Tô Bình Nam lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, ngươi không có việc gì đâu.”
Hai người đều im lặng. Xét về điểm này, hai người cực kỳ giống nhau, ít khi bày tỏ sự quan tâm thực sự dành cho nhau.
“Tình hình xứ sở kim chi chưa định, ngươi lại vì chuyện của ta mà chạy đến Hạ thành. Nhị ca, ngươi không để ý đến đại cục rồi.”
Gương mặt của Tô Định Bắc khôi phục lại sự lạnh lùng như trước: “Ta ít khi rèn luyện, cho nên phản ứng của ta chưa đủ nhanh khi gặp chuyện. Lỗi sai nằm ở ta. Nhưng nếu ta chết, ngươi giúp ta báo thù là được, vội vã đến đây cũng vô ích thôi.”
Lão tứ nhà họ Tô vẫn mạnh mẽ như trước.
“Để ta bảo Mộ Dung Thanh Thanh dạy cho ngươi.”
Nghe Tô Định Bắc nói, Tô Bình Nam mỉm cười: “Tình hình ở xứ sở kim chi vẫn còn nằm trong sự khống chế, cho nên ta mới đến đây.”
Nam nhân đứng dậy, giúp Tô Định Bắc đắp lại tấm chăn, còn cẩn thận chỉnh gối đầu cho nữ hài dễ chịu một chút rồi mới nói tiếp: “Đại cục mất, chúng ta vẫn còn tiền và nội tình. Nhưng em gái mất, ta biết đi đâu tìm chứ?”
Lần đầu tiên Tô Định Bắc nhìn thấy nhị ca từ nhỏ đến lớn luôn ngang ngược có hành động quan tâm như thế này, bờ môi nàng có chút giật giật, cuối cùng biến thành một câu.
“Nhị ca, ta hại ngươi vất vả rồi.”
…
Rồng phượng trong loài người. Bình Nam, Định Bắc.
Hai anh em nhà họ Tô, người nào cũng kiêu ngạo, hơn nữa tình cảm còn vô cùng dè dặt, ít khi biểu đạt ra bên ngoài.
Một câu vất vả đã là giới hạn cuối cùng mà Tô Định Bắc có thể nói ra. Mặc dù nữ hài biết nhị ca luôn đi một mình trên đường, nàng cũng muốn giúp đỡ anh trai tất cả. Nhưng khi tuổi tác ngày càng lớn, những gì muốn nói lại càng ngày càng khó nói.
Thật ra, Tô Định Bắc cũng cô độc giống như Tô Bình Nam.
Nàng là một nữ hài, còn là một nữ hài xinh đẹp.
Ngoại trừ nàng đã làm một số chuyện trẻ con khi còn nhỏ, thời gian còn lại nữ hài rất khác người, bạn bè rất ít.
Sau khi nàng vào đại học, Tô Bình Nam đã lập nghiệp, bắt đầu tiến hành bồi dưỡng đứa em gái này. Tô Định Bắc đã bước lên con đường mà bạn bè đồng lứa không thể tưởng tượng được. Đến mức nhiều năm sau, một người bạn học hay một người bạn thân cũng không có.
Không phải nam hài và nữ hài nào cùng độ tuổi với nàng cũng có can đảm đứng bên cạnh nàng. Đã từng có nam hài giật mình khi gặp Tô Định Bắc, tiến hành làm quen, nhưng khi bạn học này tiếp cận Tô Định Bắc trong vòng mười mét, hắn không khỏi run lẩy bẩy.
Hắn còn theo đuổi như thế nào nữa?
Tên gia hỏa được mệnh danh là soái ca số 1 trường đại học Thiên Nam đã ngã ngựa. Nhưng ngoại hiệu này đã mang lại vinh quang cho hắn. Bởi vì nam sinh đại học Thiên Nam không có năm ngàn thì cũng có ba ngàn, hắn là người duy nhất dám theo đuổi Tô Định Bắc.
“Nghỉ ngơi đi. Ngủ nhiều sẽ giúp ngươi khôi phục tốt hơn.”
Tô Bình Nam nhìn Tô Định Bắc mệt mỏi, kết thúc cuộc nói chuyện. Hắn đứng dậy đỡ nữ hài nằm xuống rồi xoay người rời đi.
Tô Bình Nam không nói sẽ xử lý chuyện liên quan như thế nào, Tô Định Bắc cũng không hỏi. Hai người cho rằng, kết quả của đám người kia đã chú định, không cần thiết phải nói với nhau. Tô Định Bắc nhìn Tô Bình Nam bước ra cửa, đột nhiên lên tiếng: “Nhị ca, ta muốn cất giữ thứ suýt chút nữa đã lấy mạng ta.”
“Sao?”
Tô Bình Nam dừng bước, sau đó đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Ngươi hãy ngủ một giấc đi. Khi nào ngươi tỉnh dậy, ta sẽ đưa cho ngươi.”