Y tá phụ trách trông nom Tô Định Bắc khi quay về phòng nghỉ ngơi vẫn còn mất hồn mất vía. Nàng thề nàng chưa từng nhìn thấy một đứa em gái và một người anh trai nào hung hăng như vậy.
Mặc dù hai người nói chuyện không nhiều, nhưng khí phách toát ra từ lời nói khiến tam quan của nữ y tá chấn động. Thậm chí cảm xúc của nữ y tá còn sục sôi. Đây mới gọi là sống chứ.
Tô Bình Nam nói chuyện một chút cũng không kiêng kỵ nàng. Mặc dù không nói nhưng nữ hài cũng đoán ra được rất nhiều chuyện. Điều này khiến cho nàng đổ mồ hôi lạnh sau lưng.
Nhất là đứa em gái xinh đẹp muốn giữ khẩu súng đã bắn mình lại càng khiến cho nàng kinh ngạc mãi không nói ra được. Đừng tưởng rằng dùng từ thay thế thì bổn cô nương không biết các ngươi đang nói gì nhé.
Rõ ràng là một vết thương do đạn bắn.
Nữ y tá lẩm bẩm một câu. Khi phản ứng lại, nàng lập tức sợ hãi che miệng lại.
Nàng không biết thân phận của hai người nhưng nàng biết Đại Lại tổng và bệnh viện yêu cầu giữ bí mật việc thành lập khu vực cách ly.
Không nói những cái khác, bốn chữ “tài hùng thế lớn” nhất định chạy không thoát.
Cộc cộc cộc.
Một nam nhân mặc vest đen đầu hói không biết từ khi nào bước đến trước mặt nữ y tá, nhẹ nhàng gõ bàn một cái.
Âm thanh không lớn nhưng lại khiến nữ y tá đang thất thần thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Người đến nhìn nữ y tá nhảy dựng lên như con thỏ, mỉm cười nói: “Y tá Lâm đúng không? Ta là thân nhân của bệnh nhân nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt.”
Nữ y tá ngơ ngác gật đầu.
“Tô tổng cảm ơn ngươi đã chăm sóc. Đây là món quà nhỏ, mong ngươi nhận lấy.”
Người đến đặt một cái túi rất tinh xảo xuống bàn, sau đó chỉ vào cái đầu trụi lủi của mình, ý tứ sâu xa: “Người thông minh chỉ làm việc, không mang theo lỗ tai, không mang theo miệng.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Một lúc lâu sau, nữ y tá còn chưa tỉnh hồn hiếu kỳ mở túi ra. Một hộp đồng hồ màu đỏ mà nàng ao ước từ rất lâu xuất hiện trước mặt nàng.
…
Cùng một thời gian, một nam nhân thích thầm Tô Định Bắc bởi vì nàng xảy ra chuyện mà đứng ngồi không yên.
Tô Định Bắc xảy ra chuyện, tin tức này cũng chẳng phải bí mật trong vòng quan hệ của Cẩm Tú. Nếu nói Tô Bình Nam chỉ tức giận, thì đối với Phi Cơ lại giống như trời muốn sập xuống.
Phi Cơ ngẫu nhiên biết được Tô Định Bắc xảy ra chuyện. Hắn biết gần đây Tô Định Bắc thích sưu tầm một số con dao kiểu cũ. Vì thế, hắn đã tìm được một con dao ở xứ sở hoa anh đào.
Kết quả, hắn nhận được tin tức mà hắn không dám tin.
Bắt đầu từ buổi sáng, Phi Cơ trở nên nóng nảy lạ thường.
Cấp dưới tất nhiên không ai biết nguyên nhân.
Nhưng tâm trạng của đầu lĩnh trở nên rất tệ, chẳng khác nào bị châm lửa. Đến trưa, hắn đã đập ít nhất năm cái ly. Điều này dẫn đến tất cả mọi người không dám thở, sợ lửa giận của Phi Cơ lan đến người mình.
Nhưng Phi Cơ không dám làm ra bất cứ hành động gì.
Nguyên nhân không có gì khác.
Quy củ của Cẩm Tú rất sâm nghiêm. Với vị trí của hắn, nếu Tô Bình Nam không lên tiếng, hắn có lo lắng đến cỡ nào cũng phải chờ đợi.
Cũng chỉ có thể chờ đợi.
Lữ Tư Kiệt sợ Phi Cơ làm ra những hành động mất lý trí, vẫn luôn canh chừng bên cạnh Phi Cơ. Chỉ cần Phi Cơ nhìn hắn hoặc phát cáu, hắn sẽ dùng một câu giúp tên gia hỏa đó từ bỏ hành vi điên cuồng.
“Lão đại sẽ tức giận đấy.”
Câu nói này khiến cho mỗi lần Phi Cơ sắp nổi bão phải dịu xuống.
Trong căn phòng sang trọng ở lầu hai, bao gồm Lữ Tư Kiệt cũng chỉ có bốn người, tất cả đều là lãnh đạo cấp cao do Cẩm Tú bồi dưỡng. Nghe xong, tất cả đều đứng về phía Lữ Tư Kiệt.
Phi Cơ nốc từng ngụm rượu Whisky lớn, hoàn toàn không để ý lúc này không phải là thời gian uống rượu. Im lặng mấy phút, nam nhân ngẩng đầu nhìn Lữ Tư Kiệt.
“Bảo Quỷ Tài Dũng đến đây. Ta cảm thấy nên chuẩn bị trước. Khi lão đại cần người, bọn hắn sẽ được phái đi kịp thời.”
Quỷ Tài Dũng, người của Sa Đầu Giác. Ban đầu, hắn không phải xuất thân từ lưu manh, cũng không có thân phận chữ đầu. Nhưng trong nửa năm qua, tốc độ đề bạt của hắn ở Hòa Ký là nhanh nhất, không có người thứ hai.
Đây không phải ý của Phi Cơ mà là ý của Tô Bình Nam.
Thân phận của nam nhân này rất đặc biệt. Sự gia nhập của hắn nhất thời khiến Hòa Ký trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt toàn Cảng thành, bao gồm cả phía Bắc cũng cực kỳ chú ý đến Phi Cơ.
Nhưng Phi Cơ rất nghe lời, trước đó đã bớt chút thời gian dựa theo lời Tô Bình Nam dặn dò, đầu tư một mảnh đất, đồng thời thành lập hai nhà máy gia công hàng may mặc của Hòa Ký.
Chính quyền rất hợp tác và đưa ra những điều kiện ưu đãi lớn. Lục Phiến Môn cũng gián tiếp tiến hành liên hệ với Phi Cơ. Biểu hiện của Phi Cơ khiến đối phương rất hài lòng.
Cho nên, mặc dù Hòa Ký rất nổi, nhưng thời gian trôi qua lại cực kỳ yên tĩnh.
…
Quỷ Tài Dũng, tên thật là Vương Dũng Phát.
Là một nam nhân trung niên tóc quăn nhìn hơi uể oải, mắt lúc nào cũng lờ đờ như người ngủ chưa tỉnh.
Đây không phải là nguyên nhân Tô Bình Nam coi trọng hắn. Tô Bình Nam mắt cao hơn đầu phải lôi kéo hắn bởi vì phía sau hắn là một ngàn năm trăm binh sĩ đã được huấn luyện quân sự chính quy ít nhất sáu năm.
Năm 1997, Cảng thành được trả về. Quân Anh trú đóng ở Cảng thành đã sa thải tất cả những binh sĩ cấp bậc không cao của Hạ quốc. Vương Dũng Phát chính là một trong số đó.
Trung tá, hơn nữa còn là sĩ quan trung cấp duy nhất trong một ngàn năm trăm người.