Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1606 - Chương 1606. Chỉ Có Thể Nhẫn Nhịn

Chương 1606. Chỉ có thể nhẫn nhịn
Chương 1606. Chỉ có thể nhẫn nhịn

Một nghìn năm trăm người không phải một nghìn năm trăm người theo nghĩa đen mà là một quần thể.

Rất nhiều người trong số đó đã lập gia đình, thậm chí còn có con. Nếu tính theo cách này, số lượng những người này là hơn ba nghìn người, thậm chí có thể lên tới bốn nghìn người.

Hơn bốn nghìn miệng ăn, đây là một gánh nặng rất lớn.

Chính quyền Cảng thành xử lý rất thẳng thắn. Chủ của các ngươi không cần các ngươi nữa, chúng ta lại càng không cách nào tiếp nhận cục diện rối rắm này, cũng không thể nào tiếp nhận.

Hạ quốc nói Cảng thành có thể nhảy múa trong vòng năm mươi năm tới nhưng quyền lực quân sự nhất định phải nằm trong sự khống chế của mình. Chỉ có như vậy mới không để cho đám người kia ở Cảng thành gây ra nhiễu loạn quá lớn.

Ngươi muốn có được một đơn vị quân sự của riêng ngươi?

Đúng là một trò đùa quốc tế. Ngươi cho rằng ta cười thì ta dễ nói chuyện sao?

Vì vậy, chính quyền Cảng thành đã đưa ra một chính sách cuối cùng, mỗi người lính trưởng thành sẽ nhận được khoản cứu trợ hàng tháng là năm trăm nhân dân tệ trong ba năm.

Một câu nhẹ nhàng như vậy, những quân nhân chuyên nghiệp lập tức thất nghiệp. Bọn hắn phải đi tìm việc khác, nhưng ngươi nói bọn hắn sẽ làm cái gì?

Rất nhiều người bắt đầu trà trộn vào xã hội. Điều này thu hút các băng đảng bản địa chú ý. Tô Bình Nam biết được tin tức này, cảm thấy rất hứng thú.

Hắn coi trọng sức chiến đấu của bọn họ.

Một nhóm binh lính cấp thấp đã được huấn luyện quân sự chuyên nghiệp, đây là tài sản quý giá đối với tập đoàn Cẩm Tú cần mở rộng ra nước ngoài.

Lão đại đã quyết định, cấp dưới tất nhiên sẽ thực hiện. Quỷ Tài Dũng cứ như vậy mà tiến vào mắt Phi Cơ. Tuy nhiên, với tài lực của Cẩm Tú, cho dù muốn tiêu hóa nhiều người như vậy mà không lưu lại hậu hoạn cũng rất khó.

Sau một loạt sàng lọc, ba trăm người tiến vào bộ phận an ninh của Cẩm Tú. Những người khác tiến vào các công ty của Hòa Ký.

Danh tiếng của Hòa Ký nhất thời có một không hai.

Quỷ Tài Dũng đến rất nhanh.

Mấy ngày gần đây, hắn không còn sự thất vọng vì bị sa thải nữa. Hắn mặc một bộ vest, quét sạch sự chật vật trước đó, nhưng đầu óc của người này rất thông minh, không vì đột nhiên có tiền mà trở nên ngang ngược.

“Phi Cơ ca.”

Quỷ Tài Dũng vừa bước vào cửa, nhìn những người có mặt bên trong, hắn lập tức hiểu được cơ hội mà mình chờ đợi đã đến.

Đầu lĩnh Phi Cơ, hồng côn Hung Nhân Kiệt, mấy người có chữ đầu vừa lên chức đều có mặt, nói rõ sự việc nhất định không nhỏ.

Giang hồ ngươi lừa ta gạt nhưng lại là nơi có công đạo. Chỉ cần ngươi có năng lực, ngươi nhất định có thể ra mặt.

“Ta muốn ngươi chọn hai mươi người, phí an gia tám trăm ngàn, băng đảng sẽ chăm sóc vợ con đến cùng.”

Phi Cơ nhả khói, nói với đối phương: “Loại người dù bị ai cắn chết cũng không nói.”

“Không thành vấn đề.”

Quỷ Tài Dũng cung kính trả lời: “Giá của Phi Cơ ca rất hợp lý, ta có thể dẫn đội.”

“Chờ tin tức của ta.”

Phi Cơ biết rất có thể lão đại sẽ không để cho phía của hắn ra mặt, nhưng không làm gì thì hắn cảm thấy khó chịu.

“Vâng.”

Quỷ Tài Dũng cũng không hỏi nhiều, quay người bước ra ngoài. Hắn biết biểu hiện của mình càng già dặn, ấn tượng sẽ càng tốt, cơ hội thành công sẽ càng lớn hơn.

Tô Bình Nam xác thực không có ý định sử dụng đám người Phi Cơ. Mặc dù Phi Cơ đã gọi điện thoại cho Tô Bình Nam, nói có thể sử dụng những gương mặt lạ nhưng Tô Bình Nam từ chối.

Nam nhân hiểu hiện tại đám quân nhân bị ép xuất ngũ tuyệt đối không thể xuất hiện trong đại lục. Thậm chí cũng không thể gióng trống khua chiêng ở Cảng thành.

Có thể nhẫn nại là điều mà một đầu lĩnh kiêu ngạo nhất định phải có.

Độ cao quyết định tầm mắt. Tô Bình Nam biết rất rõ ánh mắt phía Bắc đang nhìn chằm chằm những người kia. Dù sao cũng là hơn một ngàn quân chính quy, có coi trọng như thế nào cũng không đủ. Nếu muốn dùng những người này nhất định phải cẩn thận. Huống chi, Tô Bình Nam đã sớm sắp xếp xong xuôi tác dụng của những người này, đó là nước ngoài.

Hắn đương nhiên sẽ không phạm bất kỳ sai lầm nào. Sau khi nam nhân bước ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.

“Sau khi ngươi tỉnh dậy, ta sẽ đưa cho ngươi.”

Nói thì đơn giản nhưng làm thì khó đến cỡ nào. Đám hung thủ vẫn im lìm, nội tâm của Tô Bình Nam đang sôi trào.

“Tô tổng, ta đã tổ chức một bữa tiệc.”

Đại Lại tổng vẫn chờ ở bên ngoài phòng bệnh, thái độ cực kỳ khiêm tốn.

Cũng không còn cách nào, ngoài mặt vụ án không có ý định điều tra đến cùng, nhưng vị lão đại kia vẫn không nghe điện thoại khiến cho Đại Lại tổng đứng ngồi không yên.

Hệ thống tài chính của tập đoàn Cẩm Tú rất quan trọng. Vì vậy, Đại Lại tổng thể hiện bốn chữ “co được dãn được” rất tốt.

“Được.”

Tô Bình Nam đưa mắt nhìn Đại Lại tổng: “Trước khi tiệc rượu bắt đầu, ta muốn có được toàn bộ chứng cứ mà cảnh sát đã thu thập được.”

“Không thành vấn đề.”

Đại Lại tổng vỗ ngực cam đoan, lập tức giải thích một câu: “Bình Nam, mặc dù nguyên nhân mọi chuyện bắt nguồn từ ta, nhưng trong thời gian ngắn ta thật sự không làm gì được. Ngươi cũng biết ở A thành này có người đang cắn chặt ta. Bây giờ ta chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.”

Đại Lại tổng nói thật.

Hắn thúc giục cảnh sát làm việc. Thứ nhất, hắn cảm thấy dùng cảnh sát tốt hơn. Thứ hai, hắn thật sự nghi ngờ có người đang nhắm vào hắn, cho nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao hắn có kiêu ngạo, bá đạo đến đâu cũng không nằm ngoài phạm vi của đại gia đằng sau. Có một số người muốn hắn chết, hắn nhất định đang gặp nguy hiểm.

“Lại tổng, hình như ngươi có ý riêng.”

Trong mắt của Tô Bình Nam chợt lóe lên sự khinh thường.

Hết chương 1606.
Bình Luận (0)
Comment