“Sếp, có phát hiện lớn.”
Sau khi trở lại tổ xử lý đặc biệt, Trần Quý Hồng phụ trách theo dõi lập tức báo cáo: “Tô Bình Nam của Cẩm Tú đã đến.”
Phương Quốc Chính đang lật xem hồ sơ cũng không ngẩng đầu lên, vừa lật hồ sơ vừa thản nhiên nói: “Điều này cũng bình thường thôi mà. Em gái bị bắn trúng, hắn là anh trai, đến đây cũng là chuyện bình thường.”
“Đúng là rất bình thường.”
Trần Quý Hồng nói tiếp: “Nhưng ta không nghĩ ra vì sao Đại Lại tổng cũng bị thương lại giống như cấp dưới canh trước cửa phòng bệnh nửa giờ.”
Phương Quốc Chính rốt cuộc ngẩng đầu, biểu hiện chăm chú.
Tổ xử lý đặc biệt là đội hình gì? Hiệu suất làm việc ra sao? Thật ra rất nhiều chuyện đã là chứng cứ vô cùng xác thực. Vì sao lại không bắt?
Chủ yếu bởi vì một việc. Bọn hắn thông qua phân tích điều tra, phát hiện tập đoàn Viễn Hoa có gần mười hai tỷ thu nhập bất hợp pháp không rõ tung tích.
Mười hai tỷ.
Con số này đại diện cho điều gì đó thật đáng sợ, vì vậy bọn hắn phải tìm ra nó.
“Ngươi hoài nghi là tập đoàn Cẩm Tú?”
Phương Quốc Chính có chút khó tin hỏi.
“Ta hoài nghi Tô Bình Nam chính là đại gia sau lưng Đại Lại tổng.”
Giọng điệu của Trần Quý Hồng trở nên hưng phấn: “Nếu không, vì sao thái độ của Đại Lại tổng lại khiêm tốn đến như thế? Chẳng lẽ hắn lại đi sợ một người trẻ hơn hắn những hai mươi tuổi?”
Có đôi khi sự tự cao tự đại của con người sẽ đẩy mọi thứ vào những tình huống hoàn toàn không thể đoán trước.
Sự việc khác thường tất có biến.
Có lẽ là do bệnh nghề nghiệp, cũng có thể là vì ý kiến của Trần Quý Hồng ảnh hưởng, Phương Quốc Chính suy nghĩ vài phút rồi nói: “Bảo đội của A Đạt điều tra đi.”
“Vâng.”
Trần Quý Hồng vui mừng gật đầu: “Nhất định là có phát hiện, trực giác của ta rất chuẩn.”
Sự việc bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo.
…
Cùng lúc đó.
Trong phòng họp đội Phương Mộc, nam nhân đứng trước một tấm ảnh chụp phát lên máy chiếu.
“Người làm việc là tay lão luyện, hoặc có thể nói là chuẩn bị đầy đủ.”
Nam nhân bấm nút dừng, nói: “Theo lời khai của người bảo vệ, Tô tiểu thư và Đại Lại tổng xuất hiện ở cửa chưa đầy một phút trước khi vụ nổ súng xảy ra.”
Phương Mộc nhìn những tổ viên bên dưới, sau đó gật đầu với một hán tử. Người này lập tức đứng dậy bổ sung: “Căn cứ theo điều tra của ta, xe đưa đón Đại Lại tổng mất chưa đến ba phút để đến cửa khách sạn. Như vậy, vụ án phát sinh trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, có thể kết luận đối phương đã chuẩn bị đầy đủ.”
“Kẻ tình nghi lái một chiếc xe địa hình Toyota màu đen với biển số địa phương, A11482. Biển số này vừa được thông báo mất tích vào ngày hôm kia, rõ ràng là biển số giả.”
Phương Mộc khoát tay ra hiệu cho cấp dưới ngồi xuống, sau đó nói tiếp: “Đối phương trong quá trình nổ súng hoàn toàn không dừng lại. Bọn hắn đã chuẩn bị đầy đủ nhưng không dừng xe để bắn mục tiêu, nói lên điều gì?”
Nam nhân duỗi hai ngón tay: “Thứ nhất, bọn hắn biết an ninh của tập đoàn Viễn Hoa sẽ không cho bọn hắn nhiều thời gian. Thứ hai, bọn họ rất có lòng tin với tài thiện xạ của mình.”
Phương Mộc lắc đầu: “Ở nước ta, người giỏi chơi súng rất ít, thường là làm trong những ngành nghề có liên quan. Hơn nữa, không có nhiều người dám giết hoặc bắn một doanh nhân nổi tiếng giữa ban ngày. Cho nên, phạm vi có thể thu hẹp hơn rất nhiều.”
Nói đến doanh nhân nổi tiếng, Phương Mộc vô tình cố ý nhấn mạnh, cấp dưới có không ít người khẽ mỉm cười.
Mọi người cũng đã nghe tin tập đoàn Viễn Hoa làm gì, chỉ là không có chứng cứ mà thôi. Huống chi, cấp trên không quan tâm, bọn hắn cần chi phải để ý.
Phương Mộc không để ý đến biểu hiện của cấp dưới, tiếp tục nhấn máy chiếu. Dấu vết vỏ đạn rơi trên mặt đất xuất hiện trên màn hình chiếu đằng sau hắn.
“Đạn súng lục Beretta 92, cực hiếm.”
Phương Mộc nhún vai: “Lần cuối cùng ta nhìn thấy thứ này là trong bộ phim 007. Nói thật, nếu không phải khoa chứng cứ vật lý của chúng ta mới tuyển mấy sinh viên đại học, ta cho rằng không có mấy ai nhận ra nó.”
Tất cả mọi người phá lên cười. Sếp nói không sai, xác thực bọn hắn chưa từng thấy qua.
“Đây không phải loại hàng thấp kém sử dụng máy tiện gia đình Baigou 2000 chế tạo ra, cũng không phải là sản phẩm còn sót lại trong những kho vũ khí ở Mạt Bắc. Rất ít người có đủ khả năng mua loại súng lục này và dám chơi nó.”
Phương Mộc duỗi nắm đấm: “Không cần phải nói loại vũ khí này thông qua các con đường đi vào khó khăn như thế nào, sau khi nó tiến vào Hạ quốc, ta dám cá giá tối thiểu của nó là…”
“Một trăm ngàn.”
Dừng một chút, nam nhân nói tiếp: “Thậm chí còn nhiều hơn chứ không ít.”
Tất cả mọi người đều im lặng.
Mức lương cao nhất của những người này không quá ba trăm sáu mươi bảy tệ. Bỏ ra một trăm ngàn chỉ để mua một thứ bất hợp pháp đúng là có bệnh.
Phương Mộc thở dài. Hắn cầm phần tư liệu tiếp theo, gương mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt khác hẳn nhìn cấp dưới: “Ai đã động vào những thứ này?”
Là một cảnh sát ưu tú, tâm tư nhất định phải tỉ mỉ. Phương Mộc vừa cầm lên đã nhìn thấy vết mực trên ghi chép của hắn, rõ ràng là vết tích đã bị sao chép.
“Sếp Từ nói muốn có một bản sao để lập hồ sơ.”
Mễ Nam đứng dậy trả lời: “Có chuyện gì sao?”
Phương Mộc không nói.
Hắn là người cực kỳ thông minh, lập tức hiểu được thứ này đã lọt vào tay nam nhân tên Tô Bình Nam kia. Hắn nhớ đến những lời đối phương nói, không nhịn được cười lạnh một tiếng.
“Không có gì, ta muốn xem xem hắn có thủ đoạn gì.”
Sếp Từ muốn lập biên bản, vụ việc không có bằng chứng, Phương Mộc cũng lười so đo, nhưng hắn cũng muốn nhìn xem tập đoàn Cẩm Tú dựa vào cái gì mà tự tin đến như vậy.