Phương Mộc đoán rất đúng. Tô Bình Nam đã có được thứ mà hắn muốn, thậm chí còn không tiếc hoãn thời gian bữa tiệc.
Đại Lại tổng cũng chẳng có gì bất mãn.
Hắn muốn biết đối phương là ai. Hơn nữa, hắn cũng muốn kiểm tra xem tập đoàn Cẩm Tú rốt cuộc mạnh mẽ đến cỡ nào. Tô Bình Nam không né tránh Đại Lại tổng, bởi vì hắn biết thời gian tập đoàn Viễn Hoa sụp đổ đang chuẩn bị đếm ngược.
Sau đó, việc thể hiện thế lực mạnh mẽ sẽ giúp tập đoàn Cẩm Tú nuốt những mạng lưới của tập đoàn Viễn Hoa một cách dễ dàng hơn.
Dù sao, ngoại trừ hắn, không ai có thể bỏ ra nổi giá tiền.
“Một khẩu súng lục Beretta 92?”
Nam nhân cau mày: “Ra tay trong vòng ba phút?”
Im lặng vài giây, Tô Bình Nam nhìn Đại Lại tổng: “Có vẻ thế lực của người muốn giết ngươi không nhỏ.”
Đại Lại tổng cũng liếc nhìn tư liệu mà hắn nhờ quan hệ mới lấy được. Hắn nghe xong, sắc mặt lại càng khó coi. Điều này cách suy đoán của hắn ngày càng gần.
“Bên cạnh ngươi hẳn có nội gián.”
Tô Bình Nam nhìn một loạt phân tích của Phương Mộc bên dưới, khẳng định chắc chắn: “Thời gian quá trùng hợp, hơn nữa bọn hắn còn có thổ địa nơi này giúp đỡ.”
Nam nhân nhìn Đại Lại tổng đang khó hiểu, giải thích một câu: “Trên tư liệu viết rất rõ ràng, chiếc xe bị mất biển số đang ở một khu chung cư. Chủ nhân của chiếc xe này sáng nay tạm thời có việc mới quyết định trở về Hạ thành.”
Lão giang hồ Tô Bình Nam cười lạnh: “Nếu thuận tay mà làm, những người này không có khả năng chạy đến một khu chung cư vắng vẻ để lấy một biển số xe có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.”
“Phí tổn thời gian quá cao. Bắt đầu từ điểm này cùng với khẩu súng, muốn tìm những người này không khó.”
Tô Bình Nam nhìn Đại Lại tổng: “Ngươi có thể tìm được đám tam giáo cửu lưu nào ở Hạ thành không?”
“Rất khó.”
Đại Lại tổng do dự: “Hiện tại, tâm tư của ta đều dồn hết vào kinh doanh, rất ít khi liên lạc với đám cướp gà trộm chó này. Hơn nữa bọn hắn rất khó quản lý.”
“Không phục thì bắt hắn phục.”
Tô Bình Nam cười lạnh, sau đó đứng dậy, gật đầu với Lục Viễn sau lưng: “Ngươi dẫn người đi một chuyến. Bất luận là ai, bắt hắn mở miệng.”
“Vâng.”
Lục Viễn lập tức khom người: “Ta sẽ đi làm.”
…
Hồ Điệp Lục Viễn.
Chỉ có gọi sai tên chứ không gọi sai danh hiệu. Có lẽ nhiều người không hiểu vì sao anh chàng cao kều này lại có biệt danh lạ đến vậy.
Chung quy nhìn thế nào cũng thấy hắn rất cứng cỏi, không hề có vẻ đẹp như bươm bướm.
Những người không biết về Lục Viễn sẽ không ngờ biệt danh này là do hắn đánh ra được.
Năm đó ở Tấn Châu, Lục Viễn dựa vào những trận tranh đấu máu tanh nhất, dã man nhất để tạo dựng tên tuổi. Giữa đủ loại dao và cuốc sắt bay tứ tung, hắn giống như một con bướm đang bay múa.
Ra tay tàn nhẫn, hành động dễ dàng.
Từ đó hắn được người ta gọi là Hồ Điệp. Sau khi gia nhập Cẩm Tú, thời gian Lục Viễn ra tay cực kỳ ít. Với thân phận là đại quản gia Cẩm Tú, hắn có nhiều kế hoạch thuộc dạng “007” hơn.
Ít người nhắc đến hai chữ Hồ Điệp, hơn nữa nam nhân càng lúc càng điềm tĩnh và hướng nội hơn. Tuy nhiên, sau khi Tô Bình Nam ra lệnh, Lục Viễn đã dốc hết toàn lực tìm kẻ đã ăn cắp bảng số xe.
Đơn giản thôi.
Chỉ cần ngươi có gan, lấy tuốc nơ vít và lợi dụng xung quanh không có ai, chẳng mấy chốc ngươi sẽ thành công. Nhưng việc mất biển số xe lần này chắc chắn không phải là chuyện đám lưu manh nhỏ bé có thể làm được. Lục Viễn là lão giang hồ, hắn tất nhiên hiểu được hành động này tuyệt đối phải là một lão giang hồ tâm tư tinh tế thực hiện.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Đầu tiên, biển số là của một chiếc Toyota City SUV màu đen.
Thứ hai, tên trộm biển số xe đã đến dò xét trước, biết rằng chủ nhân sẽ rời khỏi Hạ thành trong vài ngày, nơi đậu xe rất kín đáo. Nếu chủ nhân không đột ngột quay lại trong trường hợp khẩn cấp, chủ động báo án, ít nhất phải hai ba ngày mới tìm ra. Trong khoảng thời gian đó, những người kia đã sớm xóa sạch mọi vết tích.
Cho nên, Lục Viễn vừa ra tay đã tìm đến Trương Bát Cân phụ trách nhà ga Hạ thành.
Phụ trách phối hợp với Lục Viễn là Lưu A Xán tập đoàn Viễn Hoa.
Là lão nhân đi theo Đại Lại tổng từ rất lâu, hiện tại hắn đã có được rất nhiều tiền, địa vị bản thân khá cao. Sở dĩ hắn ra mặt là vì vị trí của hắn và Lục Viễn của tập đoàn Cẩm Tú giống nhau, thuộc loại tam giáo cửu lưu.
Tuy nhiên, so sánh với phong cách làm việc bá đạo của tập đoàn Cẩm Tú, tập đoàn Viễn Hoa khéo đưa đẩy hơn. A Xán từng một mình cầm đầu băng nhóm ở Malacca giờ đây đã biến thành giám đốc mặc áo vest mang giày da, mùi máu tanh trên người trước kia đã không còn tồn tại.
“Giang hồ mà, kiếm tiền thôi.”
Đây là câu Lưu A Xán thường hay nói: “Mọi người hòa khí sinh tài, không cần thiết phải đánh nhau sống chết.”
Trên đường đi tìm Trương Bát Cân, Lục Viễn đã từ miệng của giám đốc Xán biết được đại khái thế lực phân bố như thế nào.
Hạ thành gồm có sáu khu.
Chỉ có ba hoặc bốn người thực sự đạt đến cấp cao nhất trong xã hội. Đại Đầu khu Tứ Minh, Ngũ Thập Cửu ca khu Đồng An, cùng với Trương Bát Cân mà bọn hắn đang đi tìm, còn có một người không lọt vào mắt của Đại Lại tổng, dân liều mạng anh em Đông gia.
Phương pháp của Lục Viễn thô bạo. Nếu người làm việc này là một tay kỳ cựu, như vậy hắn tuyệt đối có danh tiếng nhất định. Biện pháp của Lục Viễn là thông qua những người cao nhất để bắt đám đàn em bên dưới.
Tay trái đao, tay phải tiền.
Làm sao chọn, tự ngươi quyết định.