Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1609 - Chương 1609. Trương Bát Cân

Chương 1609. Trương Bát Cân
Chương 1609. Trương Bát Cân

Tam giáo cửu lưu Hạ quốc không có cái gì gọi là tấc đất tấc vàng. Khi bảy tám chiếc xe dừng lại trước một con hẻm nhỏ, Trương Bát Cân đang trình diễn tài năng trong một quán mạt chược do một nữ tiếp viên mở ra.

Hiện tại, Trương Bát Cân chính là ngón tay cái của nhà ga Hạ thành, không cần tự mình làm những chuyện bất chấp nguy hiểm nữa. Vì thế hắn mới có thời gian ở đây.

Bbên ngoài tất nhiên sẽ do đệ tử và đàn em của hắn đi làm.

Tuy nhiên, khác với lão bá đầu ở Thiên Đô chú trọng kỹ thuật, đám người này không đủ kỹ năng, đồng thời thái độ ác liệt khiến người ta giận sôi.

Lão bá đầu từng kiếm cơm ở nhà ga Thiên Đô năm đó, ánh sáng lóe lên túi tiền vào tay. Hai bên sượt qua người nhau, từ đó chỉ là khách qua đường.

Nhưng Trương Bát Cân và đám người Hạ thành chẳng có kỹ năng gì đáng nói cả…

Ngoại trừ Trương Bát Cân còn có đệ tử Lý Đồ Đồ của hắn với biệt danh Tiểu Lý Phi Đao còn có chút tay nghề, những người còn lại nội cắt đứt túi thôi cũng phát ra âm thanh chối tai.

Sau khi bị phát hiện, phương pháp xử lý thậm chí còn tàn bạo hơn.

Sau khi những người đi đường kịp phản ứng, đám người đó lập tức dùng dao đè vào hông của đối phương, nói một câu: “Mượn ít tiền xài đỡ.”

Nếu người qua đường phản kháng, tên trộm sẽ đâm người đó một dao rồi xoay người bỏ chạy, tuyệt đối không dây dưa dài dòng. Là lão đại của một nhóm người như vậy, có thể biết tính tình của Trương Bát Cân ra sao.

“Bát Cân ca, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Cách làm người của Lưu A Xán không tệ. Khi hắn tiến vào quán mạt chược khói mù mịt, không ít người khách sáo đứng dậy chào hỏi, nhưng Trương Bát Cân chỉ trừng mắt nhìn Lưu A Xán. Lưu A Xán chẳng thèm so đo, cười ha hả ngồi xuống bên cạnh đối phương, nói: “Có người ăn cắp một biển số xe ở khu chung cư Phú Khang, Bát Cân ca có tin tức gì hay không?”

“Thất Điều.”

Trương Bát Cân miệng ngậm điếu thuốc, tiện tay ném ra một quân mạt chược: “Tại sao ngươi không đi theo Đại Lại tổng của ngươi đến Hồng Lâu làm ma cô, mà lại đổi nghề làm cảnh sát phá án thế?”

Khi giọng điệu bất thiện của Trương Bát Cân vang lên, đám người đang chơi mạt chược hai bàn bên cạnh đứng dậy, có người còn cởi áo để lộ hình xăm bên trong.

“Ngươi hỗ trợ một chút đi. Tất cả mọi người là bạn bè tốt của nhau mà.”

Sắc mặt của Lưu A Xán trở nên khó coi. Bây giờ tập đoàn Viễn Hoa đã từng bước từ bỏ giới tam giáo cửu lưu, đám người này càng lúc càng không biết quy củ.

“Ta không biết.”

Dù sao Trương Bát Cân vẫn có chút kiêng kỵ tập đoàn Viễn Hoa, hơn nữa hắn cảm thấy đối phương nể mặt mình đầy đủ, giọng điệu hòa hoãn lại: “A Xán ca đích thân đến đây, nếu biết chẳng lẽ ta lại không nói cho ngươi hay sao?”

“Được, vậy ngươi giúp ta hỏi thăm một chút. Có tin tức gì, ngươi gọi điện thoại cho ta.”

Lưu A Xán đứng dậy, nhưng bị Lục Viễn đang lặng lẽ đứng bên cạnh đưa tay ngăn lại.

“Tập đoàn Viễn Hoa các ngươi tìm người như vậy sao?”

Giọng điệu nam nhân cổ quái, biểu hiện cực kỳ kinh ngạc, dường như còn có chút không thể tin nổi.

"Ngươi đi đâu vậy?"

"Gọi... Gọi điện thoại. Nơi này là địa bàn của Trương Bát Cân, ta sợ các ngươi chịu thiệt."

A Sơn lắp bắp trả lời.

"Ồ."

Lục Viễn không tỏ ý kiến, chỉ ngân giọng ồ một tiếng.

"Viễn ca, sau này ngươi bảo huynh đệ đi hướng đông, huynh đệ tuyệt đối không đi hướng tây."

A Xán rưng rưng nước mắt: "Chỉ cần ngươi lên tiếng, dù chết ta cũng làm thật tốt cho ngươi. Tóm lại là ta nhận ngươi làm đại ca."

Lưu A Xán nói rất chân thành, giọng điệu thành khẩn. Hắn lớn chừng này, còn chưa hứa hẹn son sắt như vậy với mẹ hắn đâu.

Đây là cuộc đối thoại giữa Lưu A Xán và Lục Viễn sau sự kiện ở Hạ thành được người giang hồ gọi đùa là thảm án. Mà sau trận chiến này, cái danh hung ác của tập đoàn Cẩm Tú xem như vượt ra ngoài Thiên Nam, bắt đầu uy danh hiển hách trong mấy năm sau.

Dường như nữ nhân xinh đẹp không liên quan gì đến vấn đề có thích đánh bạc hay không. A Nguyệt là một nữ hài từ lúc lọt lòng đã ngâm mình ở các nơi đánh bạc.

Cũng chính vì thế mà nàng đã gần ba mươi tuổi nhưng vẫn độc thân, song nàng không cô đơn chút nào.

Không cô đơn không phải vì nàng có nhiều nam nhân, mà bởi vì sở thích phong phú.

Mạt chược, tú lơ khơ, bài cửu, thậm chí baccarat và cá độ bóng đá, nàng đều chơi rất giỏi.

Về phần kết quả?

Kẻ chết chìm đều biết bơi, thường xuyên lăn lộn trong sòng bạc mà không thua đến chết đã là mạng lớn rồi. Nhưng từ sau ngày hôm ấy, nàng không đánh bạc nữa. Bởi vì mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh máu văng tung tóe, rơi xuống quân bài lại hiện ra trước mắt nàng.

Lúc đó, nữ nhân và Bát Cân ca nổi tiếng như cồn đang đánh bài trên một cái bàn, không chơi lớn nhưng cược cũng không nhỏ. Nàng rất may mắn, chơi mãi không thua, chẳng mấy chốc trong ngăn kéo đã chất đống không ít tiền.

Sau đó, nàng nhìn thấy một nam nhân được gọi là Xán ca đi tới bên cạnh Bát Cân ca. Trong lúc hai người nói chuyện, nữ nhân cảm thấy không vui.

Nhưng nàng không dám lên tiếng.

Bát Cân ca hoành hành ngang ngược, người hắn phải nể mặt chắc chắn là kẻ đáng gờm, tuyệt đối không thể chọc giận.

Sau khi người kia rời đi, nữ nhân bốc được một quân bài tốt, nàng đang định đánh ra thì một chiếc cặp táp đặt bộp lên bàn.

Nữ nhân kinh ngạc ngẩng đầu.

Một nam nhân mặc vest trông rất ngầu, toàn thân tỏa ra dã tính, đứng trước mặt Bát Cân ca.

"Ngươi có ý gì?"

Trương Bát Cân nhíu mày nhìn đối phương bằng ánh mắt bất thiện. Đối phương híp mắt, ánh mắt hung dữ không kém.

"Tìm ra kẻ lấy biển số xe kia trong vòng nửa tiếng thì số tiền này sẽ thuộc về ngươi, sau này chúng ta có thể làm bạn."

Nam nhân kia nói ra tên của mình: "Ta là Lục Viễn, Lục Viễn của Cẩm Tú."

Hết chương 1609.
Bình Luận (0)
Comment