"Cẩm Tú, Hạ thành có công ty này từ bao giờ thế? Chưa nghe tên bao giờ."
Trương Bát Cân nhìn cặp táp với ánh mắt tham lam. Hắn xuất thân Phật gia, tất nhiên rất tinh mắt. Nghe âm thanh thì bên trong có ít nhất ba trăm nghìn, là một một khoản tiền lớn.
"Sau này ngươi sẽ nghe danh. Có làm không?"
Lục Viễn biết lão đại rất coi trọng chuyện này. Hiện tại đang cần tốc độ, cho nên tiền bạc không thể keo kiệt.
"Làm."
Hiển nhiên đối phương không phải hạng người lương thiện. Trương Bát Cân nén giận, đánh mắt ra hiệu cho tên thuộc hạ phía sau đã đứng dậy bước lại gần. Thuộc hạ nhanh nhẹn xách cặp táp xoay người đi ra ngoài, trong toàn bộ quá trình không hề mở ra.
Thuộc hạ của Trương Bát Cân đều là lão giang hồ, thừa biết mấy trò lừa gạt.
Ở đây có nhiều người như vậy, chỉ cần đồ trong cặp táp không lộ ra, ngươi dám kiêu ngạo như vậy, lão tử nuốt tiền của ngươi thì ngươi làm gì được?
Đây là suy nghĩ của Trương Bát Cân, tầm mắt hạn hẹp khiến hắn hoàn toàn không nghĩ tới Cẩm Tú ở Thiên Nam. Quả nhiên thuộc hạ rất tinh ý, ra ngoài chưa đầy mấy phút đã trở lại, kích động nói thầm bên tai Trương Bát Cân: "Bát gia, năm mươi."
Hai mắt Trương Bát Cân lập tức sáng kinh người.
Đối phương hào phóng như vậy khiến hắn hơi bất ngờ. Thậm chí nhất thời hắn còn do dự có nên thật sự hợp tác hay không, dù sao người bình thường không thể bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Trong cả quá trình, Lục Viễn chỉ lạnh lùng nhìn đối phương, không nói gì cũng không ngăn cản.
"Cút đi."
Trương Bát Cân đưa ra quyết định. Nơi này là địa bàn của mình, người của mình cũng nhiều hơn, không nuốt số tiền này thì thật có lỗi với nó, cũng có lỗi với tên tuổi Trương Bát Cân.
Lục Viễn nhướng mày, chỉ lặp lại câu vừa nãy: "Nội dung giao dịch là ngươi nói cho ta biết kẻ nào trộm biển số xe, tiền mới thuộc về ngươi. Ngươi nghe không hiểu à?"
"Tiền?"
Trương Bát Cân bùng nổ kỹ năng diễn xuất, vẻ mặt mờ mịt: "Lão tử đang chơi mạt chược, ngươi lại đến đây quấy rối hoài. Cút đi, nếu không ta chém ngươi đấy, ngươi có tin không?"
"Đã biết."
Lục Viễn gật đầu. Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng hắn phải nuốt cục tức này, nam nhân đến gần Trương Bát Cân.
Một giây sau, máu bắn ra!
Một con dao sắc bén chém vào ngón trỏ khổ luyện tay nghề nhiều năm của Trương Bát Cân, ngón tay vạch ra một đường parabol sinh động bay vào trong lòng A Nguyệt. Nãy giờ nữ nhân vẫn luôn sờ bài, cầm chặt một quân bài đỏ.
Hai tiếng thét thảm thiết đồng thời vang lên.
Xem ra ở phương diện la hét, thiên phú của nữ nhân thực sự lấn át nam nhân. A Nguyệt cầm ngón tay đứt, tiếng hét cao vút át cả tiếng gào của Trương Bát Cân bị đứt ngón tay. Sự chuyển biến đột ngột này khiến mọi người trở tay không kịp.
Trương Bát Cân còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cổ tay bị đè chặt lên bàn. Nam nhân tự xưng Lục Viễn kia dùng con dao vừa cắt ngón tay hắn dí sát vào mắt hắn.
"Ngươi đã cầm tiền thì phải đưa tin tức cho ta."
Lục Viễn cười dữ tợn: "Lão tử sống đến tuổi này, đây là vẫn là lần đầu tiên thấy có kẻ dám nuốt tiền của ta."
A Xán sợ hết hồn ở bên cạnh đã nhìn thấy thế nào là chuyên nghiệp. Nhân viên bảo an Cẩm Tú vẫn luôn quy củ đứng trong góc, lúc này ai nấy đều rút con dao khiến người ta không rét mà run từ bên hông ra rồi lao tới.
Những người này là kẻ điên. Lưu A Xán không nhìn thấy bất cứ biểu cảm gì trên mặt bọn hắn. Bọn hắn ra tay hung ác và điên cuồng khiến Xán tổng lâu rồi không thấy cảnh chém giết máu tanh làm ra một hành động không thể tưởng tượng nổi.
Xoay người, sau đó cuống quít kéo cửa cuốn của quán mạt chược lên, chạy vọt ra ngoài không quay đầu lại.
…
Hạ thành, tòa nhà Hải Vận.
Trong phòng vip lớn nhất trên tầng ba, không ai có thể nhìn ra nam nhân ngồi ở vị trí khách chủ, kiệm lời, trông rất trầm ổn kia đang phát ra lời khiêu chiến hung ác nhất với trật tự Hạ thành mới hình thành mấy chục năm.
Mỗi khi gặp chuyện lớn đều phải bình tĩnh.
Hiện tại Tô Bình Nam đã có khí chất và sự khôn khéo của kẻ thống trị.
Sau khi Lục Viễn rời đi, Tô Bình Nam vui vẻ trò chuyện như thể chuyện này không hề tồn tại.
Hắn ung dung uống rượu, còn tán gẫu với Đại Lại tổng về những tin đồn thú vị khắp trời nam biển bắc.
Không ai nhìn ra hắn có biểu cảm lo lắng, tựa như vừa rồi câu nói muốn giúp Đại Lại tổng dạy bảo tam giáo cửu lưu Hạ thành không phải thốt ra từ miệng hắn.
"Tô tổng, ngươi không biết Hạ thành gần biển nhất, vận tải sầm uất, thường xuyên xuất hiện mấy kẻ ngang tàng."
Trái lại, Đại Lại tổng không giữ được bình tĩnh. Sau khi rượu quá ba tuần, đồ ăn lửng dạ, hắn chủ động nhắc tới đề tài này: "Ta từng tới Thiên Đô, đương nhiên biết mức độ hỗn loạn, hung ác, xảo quyệt ở đó. Tô tổng có thể làm được đến trình độ này, ta mặc cảm không bằng."
Khả năng giao tiếp của Đại Lại tổng tất nhiên không kém, hắn rất chân thành duỗi một ngón tay cái rồi mới nói tiếp: "Nhưng huynh đệ Trần gia mới phất lên gần đây rất khó chơi."
"Ta chỉ muốn tìm người mà thôi."
Tô Bình Nam thản nhiên nói: "Nếu không phải bọn hắn thì chúng ta không có xung đột gì. Hơn nữa, Đại Lại tổng ngươi long bàng hổ cứ nơi này nhiều năm như vậy mà không xử lý được ư?"
Cường long không trấn áp được địa đầu xà, tập đoàn Cẩm Tú làm việc quá khích bắt buộc phải có tập đoàn Viễn Hoa giải quyết tốt hậu quả, Tô Bình Nam biết rõ điểm này.
Huống chi tam giáo cửu lưu thời nay đều giữ thói quen không chọc vào cảnh sát, chỉ cần không chết người thì đa phần đều tự che giấu. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao Tô Bình Nam dám gióng trống khua chiêng.