Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1611 - Chương 1611. Họa Phúc Khôn Lường

Chương 1611. Họa phúc khôn lường
Chương 1611. Họa phúc khôn lường

"Ta nghe ngươi vậy."

Đại Lại tổng với một cánh tay bị băng bó mỉm cười: "Ta sẽ đánh tiếng. Tuy bị thương nhưng ta vẫn muốn mời Tô tổng một ly, dù sao tập đoàn Cẩm Tú cũng xem như giúp Viễn Hoa một ân tình lớn."

Lúc này Đại Lại tổng vẫn chưa biết mình sắp rơi đài, còn mơ mộng mượn thanh đao sắc bén tập đoàn Cẩm Tú chỉnh đốn đại bản doanh của mình. Tô Bình Nam cười như không cười gật đầu, nâng ly uống một hơi cạn sạch.

Hắn dự định tiếp nhận những mạng lưới của tập đoàn Viễn Hoa, tất nhiên Hạ thành bị hắn coi là nơi thuộc về mình. Nếu không, hắn sẽ không gióng trống khua chiêng phô bày sức thực lực như vậy.

Nhất thời hai kiêu hùng lòng ôm ý xấu nhìn nhau cười, bầu không khí hòa hợp lạ thường.

Chín phút.

Nói chính xác là tám phút ba mươi sáu giấy, Lưu A Xán đang ngồi trong chiếc xe ở bên ngoài quan sát quán mạt chược thì nhìn thấy cửa cuốn bị kéo ra, Trương Bát Cân ngày thường ngang ngược phách lối bị Lục Viễn xách ra ngoài như xách một con chó chết.

"Ta chặt đứt ngón tay ngươi chẳng khác nào hủy tay nghề của ngươi."

Ánh mắt Lục Viễn sắc như dao: "Năm trăm nghìn xem như tiền thuốc men và phí an ủi ta bồi thường cho ngươi."

Trương Bát Cân cả người mềm oặt, máu me đầy mặt, ánh mắt kinh hãi.

Hắn bị sức chiến đấu của những người này hù dọa. Có thể lăn lộn thành nhân vật hàng đầu, đương nhiên hắn đã trải qua mưa gió. Nhưng đây thật sự là lần đầu tiên hắn thấy lối đánh có trật tự, được huấn luyện bài bản như trong quân đội.

Chỉ trong chớp mắt, mấy chục thuộc hạ của hắn đứng ngây trong quán mạt chược đã bị hạ gục hơn phân nửa, hơn nữa những người này còn không thu tay, không ít tên còn cố phản kháng nhưng bị đối phương đập gãy cổ tay và đầu gối.

Máu văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, đám dân cờ bạc chạy trốn tứ tán khiến quán mạt chược giống như địa ngục.

"Lục ca, ta phục rồi."

Trương Bát Cân rất thức thời. Ngón tay của hắn bị chặt đứt vẫn đang chảy máu, tai cũng bị Lục Viễn đâm một nhát, toàn thân đẫm máu. Hắn thật sự sợ những người này, quá hung ác!

"Nhớ kỹ, ta là Lục Viễn, Lục Viễn thuộc Cẩm Tú."

Lục Viễn thả đối phương ra: "Lần sau đừng cmn nông cạn như vậy. Lần này ta để lại cho ngươi một kỷ niệm."

Tay vung dao hạ, con dao găm lóe lên hàn quang đâm thủng bàn tay của Trương Bát Cân, ghim hắn xuống mặt đất lạnh như băng trong ngõ nhỏ.

Đoàn xe rời đi theo trật tự.

Tận đến lúc này mới có mấy con bạc run rẩy chạy ra khỏi quán mạt chược, như ong vỡ tổ thoát thân khỏi nơi này. Tốc độ của A Nguyệt cũng không chậm.

Xem như nàng đã hiểu vì sao ngày càng khó lăn lộn xã hội. Lần này tận mắt chứng kiến trận chém giết chân thật trên giang hồ, nữ nhân hoàn toàn sợ hãi.

Mãi cho đến khi chạy thật xa, A Nguyệt mới phát hiện bàn tay run lẩy bẩy của mình vẫn nắm chặt quân mạt chược mình bốc được.

Quân ngũ vạn.

...

"Có ba bốn người qua đường nhìn thấy, ta đã cho người xử lý."

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Lục Viễn, Lưu A Xán vội vàng giải thích: "Khu vực này do lão Tứ quản lý. Động tĩnh lớn như vậy, chẳng may chọc đến cảnh sát sẽ không tốt. Ta ra ngoài gọi điện thoại dàn xếp."

Lục Viễn không quan tâm đối phương mượn cớ hay là nguyên nhân gì khác, hắn chỉ nói với A Xán: "Đã xác định không phải là người của hắn làm, nhưng hắn nghe nói có một tội phạm tái phạm nhiều lần tên là Châu Chấu mấy ngày nay ra tay rất hào phóng. Nghe đồn tên này giúp người khác làm chút việc, kiếm được một khoản lớn. Ta cho rằng tên này có vấn đề."

Bàn tay khởi động xe của Lưu A Xán dừng lại: "Châu Chấu? Có phải là Tiểu Á Quân không? Hẳn là tin tức này không sai đâu. Tên này đi theo Đại Viễn lăn lộn."

"Tìm hắn."

Lục Viễn bực bội lườm đối phương: "Chúng ta không quan tâm hắn chơi thân với ai, chúng ta muốn tìm kẻ trộm biển số xe kia."

"Đại Viễn là huynh đệ vào sinh ra tử chơi với Ngũ Thập Cửu ca."

Lưu A Sơn lẩm bẩm một câu, ánh mắt bất giác dời khỏi Lục Viễn đang lau máu trên tay.

Đoàn xe nhanh chóng biến mất ở cuối đường.

Đến tận lúc này, rốt cuộc Trương Bát Cân nãy giờ không dám gào thét mới có gan rút con dao cắm xuyên qua tay mình ra.

Mấy thuộc hạ bị thương nhẹ cũng đỡ lão đại của mình dậy, vẻ mặt vẫn chưa hết hoảng hốt.

"Tìm chiếc xe chở lão tử đi chợ đen khám."

Trương Bát Cân chật vật nói, đồng thời lẩm bẩm một câu: "Cmn rốt cuộc là Cẩm Tú nào?"

Lục Viễn, Cẩm Tú.

Tổ hợp bốn chữ này không khó dò la. Hôm sau, Trương Bát Cân mới biết thì ra kẻ hạ gục mình là người của Tiểu Hồng Bào đến từ Thiên Nam.

Ban đầu không phải là hắn không có suy nghĩ trả thù, dù sao trên giang hồ tên tuổi rất quan trọng. Nhưng sau khi cẩn thận nghe ngóng, suy nghĩ này lập tức nguội lạnh phân nửa.

Hạng người này đã vượt xa tầm hiểu biết của hắn, hắn không thể chọc vào. Nhưng thời buổi này năm trăm nghìn không phải ít, hơn nữa mấy vụ làm ăn phi pháp trước kia đều đã nhận được tiền. Trương Bát Cân không còn mặt mũi lăn lộn nữa, vì vậy dứt khoát kinh doanh xe máy, rửa tay gác kiếm.

Sau này, bốn năm sau đồ đệ Tiểu Lý Phi Đao bị xử bắn vì lỡ tay đâm chết một khách sộp qua đường, hầu hết những người đi theo hắn ngày trước đều đi tù.

Chỉ có Trương Bát Cân được mọi người gọi là Trương Chín Ngón thoát được một kiếp, hơn nữa còn làm ăn rất lớn. Vì vậy, có đôi khi họa phúc khôn lường.

Hết chương 1611.
Bình Luận (0)
Comment