Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1612 - Chương 1612. Châu Chấu

Chương 1612. Châu Chấu
Chương 1612. Châu Chấu

Cuối cùng thì A Xán cũng cho thấy giá trị hắn cần phải có. Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại liên tiếp, hắn gật đầu khẳng định với Lục Viễn: "Tên Châu Chấu chúng ta muốn tìm đang ở vũ trường Hồng Mân Côi. Nhưng có chút phiền phức, đó là địa bàn của Ngũ Thập Cửu ca."

"Trương Bát Cân chưa nhìn thấy ngươi sợ đến mức này đâu nhỉ?"

Lục Viễn bưu hãn đâu sợ một tên côn đồ khét tiếng Hạ thành. Hắn nghe xong, giọng điệu khinh thường.

"Ngũ Thập Cửu là dân số má đầu tiên dám động đến Ngũ Liên Phát trước đám đông. Trước đây đại ca khu Đồng An là Tống Tứ Hổ bị người ta dùng bình xịt đánh thành cái sàng lúc đêm khuya."

A Xán không giấu được vẻ mặt sợ hãi: "Thật sự là cmn ác! Đầu bị đánh thủng một lỗ bằng nắm tay, óc văng đầy xe, nghĩ lại mà rợn người." Hiển nhiên Lưu A Xán tận mắt nhìn thấy hiện trường vụ án: "Mặc dù vụ này đã trở thành vụ án không có manh mối, nhưng người trên đường đều biết thật ra là Ngũ Thập Cửu ca làm."

"Đầu ta rất cứng, có thể bảo tên Ngũ Thập Cửu hay là Bát Thập Tam gì đó đến thử xem."

Lục Viễn liếc Lưu A Xán, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Hắn không e sợ như A Xán nghĩ, mà rất tự tin.

Đây là sự tự tin chỉ có ở thế lực siêu cấp của Cẩm Tú.

"Ta muốn xem tập đoàn Cẩm Tú các ngươi có thể ác đến cỡ nào."

Có lẽ là vì chút thể diện cuối cùng, A Xán lộ vẻ tức giận lẩm bẩm một câu, giẫm mạnh chân ga.

Hồng Mân Côi, cái tên có chút tục khí này kết hợp với ánh đèn màu hồng ấm áp trên cửa khiến người ta nhìn vào có cảm giác ngợp trong vàng son.

Ánh đèn hồng lấp lóe cực kỳ kích thích hormone trong nội tâm của những người đi đường.

Bên trong vũ trường có một đại sảnh hình vòng vung, ở giữa là sàn nhảy. Niên đại này thịnh hành nhảy disco, tiếng trống nhảy disco đinh tai nhức óc.

Vô số yêu ma quỷ quái lắc lư cơ thể trong sàn nhảy, mái tóc dài như bông lúa đung đưa trong gió.

Châu Chấu tức Mã Á Quân hào phóng bày đầy hoa quả rượu bia gần kín một cái bàn lớn. Hắn ngồi trong phòng VIP nhìn ngang nhìn dọc, liên tục huýt sáo với các em gái hợp ý.

Đúng là hắn trộm biển số xe, hơn nữa kim chủ phía sau trả cho hắn thù lao ba mươi nghìn tệ. Vì vậy, hắn lập tức mời đại ca của mình là Đại Viễn ca - ngựa đầu đàn của Ngũ Thập Cửu ca - đến chỗ cũ tiêu xài phung phí một phen.

Hắn rất thông minh.

Thứ nhất, hắn biết không thể giữ lại loại tiền phi pháp này, hôm nay có rượu hôm nay say. Thứ hai, há miệng mắc quai. Châu Chấu ưng ý một cửa hàng, nhưng đó là địa bàn của Tiểu Lý Phi Đao, không có tên ác ôn Đại Viễn này thì hắn không dám chen chân.

Châu Chấu gọi bảy tám cô nàng tới, hào phóng vỗ một xấp tiền lên mặt bàn, sau đó chỉ vào Đại Viễn giả bộ thâm trầm rồi gào to: "Hôm nay phục vụ đại ca của ta thật tốt, tiền thuộc về các ngươi."

Bầu không khí trong phòng VIP lập tức trở nên sôi động. Đám nữ hài tử mang gương mặt non nớt nhưng cố làm ra vẻ phong trần lập tức biến thành rắn, từng con rắn tinh xinh đẹp bám người.

Không lâu sau, Đại Viễn và hai huynh đệ khác của hắn đã ôm các cô gái gia nhập vào đám người yêu ma quỷ quái, để lại Châu Chấu vẻ mặt đắc ý uống bia với mấy cô gái.

"Phục vụ, thêm ba chai bia nữa."

Châu Chấu vừa mới gào lên, nhân viên phục vụ không đáp lời, ngược lại có bốn năm đại hán mặc vest không biết đứng ở cửa phòng VIP từ bao giờ.

"Châu Chấu phải không?"

Hán tử cầm đầu dùng giọng điệu dò hỏi nói với hắn.

"Là ta."

Châu Chấu đang ở địa bàn của Ngũ Thập Cửu ca nên cảm giác an toàn bùng nổ, không còn lấm la lấm lét như ngày thường, trả lời rất khí phách.

Choang!

Chai bia vỡ toang trên đầu hắn, theo sau bọt bia dính máu là lời đáp dành cho hắn.

"Ta hỏi, ngươi đáp."

Hán tử cầm đầu cầm miệng chai bia vỡ đâm vào đùi Châu Chấu: "Kẻ nào sai ngươi trộm biển số xe?"

Thế nào là lão giang hồ?

Lục Viễn là lão giang hồ điển hình. Hắn thừa biết đức hạnh của loại người lọc lõi như Châu Chấu, cho nên vừa gặp mặt đã ra tay tàn nhẫn, hơn nữa dứt khoát lừa gạt để moi đáp án từ đối phương.

"Là A Minh ca."

Quả nhiên Châu Chấu tưởng đối phương đã biết tất cả, lập tức trả lời đúng sự thật, không hề có suy nghĩ đùn đẩy chối cãi.

Lục Viễn lập tức nở nụ cười.

"Nói đi, A Minh ca nào?"

Nam nhân mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Châu Chấu. Châu Chấu bị nụ cười trên mặt hắn dọa hết hồn. Cái khó ló cái khôn, hắn dùng hết sức lực gào lên về phía sàn nhảy.

"Đại Viễn ca, cứu mạng!"

Hắn khá may mắn, đúng lúc nhạc mạnh chuyển sang tiết tấu chậm, vì vậy tiếng hét thảm thiết của hắn làm cho cả sàn nhảy đột nhiên yên tĩnh.

Giang hồ hiểm ác, nhưng có đôi khi thực tế là kẻ nào ác kẻ đó lên tiếng. Đây là sự thật đanh thép.

Có chuyện này rất nhiều người không biết, đó là giữa tam giáo cửu lưu cũng có giao dịch của các đại ca.

Trạm vận chuyển, hậu cần.

Cuối thập niên 90 đến năm 05, 08 thế kỷ mới là giai đoạn các đại ca mang hùng tâm tráng chí đấu đá lẫn nhau. Người ngoài không thể nào biết được những máu tanh và bạo lực trong đó.

Mà Ngũ Thập Cửu ca có thể chiếm được nửa giang sơn trạm vận chuyển Hạ thành không thể bỏ qua công lao của Đại Viễn. Cho nên, bất kể xét về độ bưu hãn hay hung ác, người này đều xếp số một số hai trong băng nhóm của Ngũ Thập Cửu ca.

Thậm chí hắn tự thấy ngoại trừ lão nhị Trần gia, khắp Hạ thành này không ai ác hơn hắn.

Không chỉ Đại Viễn mà rất nhiều người đều nghe thấy tiếng hét của Châu Chấu.

Bảo vệ của vũ trường và đám gia hỏa xăm rồng xăm phượng đầy người đều lập tức nhìn về phía Đại Viễn trong sàn nhảy. Đại Viên cười dữ tợn, vẫy tay với DJ trên sàn nhảy. Tức thì tiếng nhạc dừng lại, sàn nhảy mới rồi còn chật chội, lúc này trở nên trống trải, tất cả mọi người tránh đường cho tên hung thần này.

Hết chương 1612.
Bình Luận (0)
Comment