"Đến từ đâu?"
Mấy người đi đến trước phòng VIP của Châu Chấu, liếc nhìn Châu Chấu đầu đầy máu tươi, sau đó hỏi Lục Viễn ngồi im bất động: "Ngươi có biết hắn là huynh đệ của ta không hả? Ngươi muốn chết hay sao mà lại chạy đến địa bàn của Ngũ Thập Cửu ca đánh huynh đệ của ta?"
Đại Viễn không chút sợ hãi đứng trước mặt Lục Viễn, nhìn từ trên cao xuống.
"Ta không quan tâm ngươi là ai, nơi này là rồng cho ta cuộn, là hổ cho ta nằm. Để lại một cánh tay và bỏ ra một trăm nghìn tệ thì ngươi có thể đi. Nếu không, ta sẽ lấy mạng ngươi."
Lục Viễn ngẩng đầu, híp mắt.
Hắn nhìn ta những người này quả thật bưu hãn hơn Trương Bát Cân nhiều, hèn chi A Xán sợ đến nỗi trốn trong góc không dám ló mặt. Nam nhân rất tinh mắt, liếc một cái đã nhìn ra đồ vật bên hông Đại Viễn.
Thời buổi này người đến vũ trường còn mang súng đều là kẻ điên. Thú vị đấy! Lục Viễn liếm môi đầy khát máu.
"Ngươi dùng tay nào đánh hắn thì đặt lên bàn đi."
Đại Viễn tỏ ra trịch thượng, tiếp tục cười gằn nói. Đúng là những người trước mặt thoạt nhìn rất mạnh, nhưng hắn đang ở địa bàn của mình nên rất tự tin. Đàn em đã đưa cho hắn một cái rìu chữa cháy, lưỡi rìu sứt mẻ lóe lên hàn quang khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Lão giang hồ chân chính nhìn thấy loại rìu này sẽ biết chỗ sứt mẻ này từ đâu mà có. Đó là dấu vết để lại sau những trận chiến ác liệt, không biết đã tiếp xúc với bao nhiêu xương người.
Lục Viễn làm như không nghe thấy, chỉ cầm chai bia đầy trên bàn lên rồi tiện tay đập vào góc bàn.
Cả sàn nhảy có thể nghe thấy tiếng vỡ lanh lảnh. Ai nấy đều ngừng thở theo dõi diễn biến của sự việc, không ai muốn rời đi.
Người trẻ tuổi đến cái nơi hỗn loạn này đều là những kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn. Bọn hắn hướng tới giang hồ trong tưởng tượng, mà lúc này giang hồ thần bí trong mắt bọn hắn rốt cuộc đã lộ ra một một góc của tảng băng chìm.
Tại địa bàn của Ngũ Thập Cửu ca, ngựa đầu đàn hung ác nhất là Đại Viễn đối đầu với cường long vùng khác đến đập phá. Trò hay nghìn năm có một, sao bọn hắn nỡ rời đi.
Đám thanh niên đều hưng phấn ra mặt.
Đại Viễn không nhúc nhích, nhưng bốn năm huynh đệ của hắn đã lôi mã tấu ra và chỉ vào mấy người Lục Viễn, nhưng bị Đại Viễn quát lên ra lệnh dừng lại.
Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc những người này muốn làm gì.
Hắn hung ác không có nghĩa là không có đầu óc. Thái độ hiện tại của đối phương khiến hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm. Những người này rất không bình thường, hắn cảm thấy cần quan sát thêm.
Sau khi đập vỡ chai, Lục Viễn tiện tay đâm vào đùi Châu Chấu sắc mặt vui mừng thêm một phát. Rõ ràng là lần này hắn đâm mạnh hơn lần trước nhiều.
"Ngươi rất không nghe lời, ta cực kỳ không vui."
Nam nhân còn giải thích rành mạch, trắng trợn bày tỏ thái độ coi thường đám người Đại Viễn.
A Xán vẫn luôn trốn trong góc hít sâu một hơi. Có thể nói hiện tại hắn sợ tập đoàn Cẩm Tú đến tận xương tủy. Những người này đều là kẻ điên, là dân liều mạng.
Thảo nào lúc trước Đại Lại tổng từng nói những người này có thể chấn chỉnh Thiên Đô hỗn loạn là dựa vào sự hung hãn khó bề tưởng tượng của bọn hắn...
Phản ứng của đám đông vây xem cũng không khá hơn là bao. Trong mắt bọn hắn, nửa chai thủy tinh vỡ kia gần như cắm ngập đùi Châu Chấu, độ sâu khiến nhiều người co giật khóe mắt.
Lục Viễn chậm rãi rút chai ra, máu tươi sền sệt lập tức tuôn trào. Không ít người quay đầu đi để giảm bớt cảm giác khó chịu.
Câu thành ngữ Diệp Công thích rồng khá phù hợp với nhiều người.
Trong mắt bọn hắn, giang hồ là tiên y nộ mã, khoái ý ân cừu. Nhưng lúc này giang hồ lộ ra trước mắt bọn hắn lại cay độc và đẫy rẫy nguy hiểm.
"Ngươi đang tìm chết."
Lục Viễn dùng hành động để bày tỏ thái độ coi thường đối với Đại Viễn. Điều này làm cho Đại Viễn vốn đang tức giận không nhẫn nhịn được nữa. Hắn không quan tâm đối phương có lai lịch lớn hay không, bất chợt quát to một tiếng rồi giáng mạnh một rìu xuống.
Hắn vừa ra tay, mấy thuộc hạ khác cũng ra tay theo.
Nhưng tốc độ của Lục Viễn nhanh hơn. Hắn đứng dậy, vừa di chuyển đã áp sát Đại Viễn, khiến rìu của đối phương bổ xuống mặt bàn bừa bộn.
Cái chai còn dính máu của Châu Chấu trên tay hắn đã đâm vào sườn Đại Viễn. Một phát, hai phát, ba phát.
Hai nam nhân cường tráng giằng co, tiếng chai vỡ choang choang và máu tươi văng tung tóe khiến mọi người mắt chữ A mồm chữ O.
Rầm!
Đại Viễn va mạnh vào lan can sắt ngăn cách giữa phòng VIP và sàn nhảy. Lục Viễn dùng một tay ghì cổ Đại Viễn, tay kia gí chai rượu đang nhỏ máu tí tách vào mắt hắn.
"Bảo bọn hắn dừng lại, nếu không ta đâm mù mắt ngươi."
Máu trên chai rượu chảy dọc trên gò má Đại Viễn. Đại Viễn thở hổn hển, giọng điệu vẫn cứng rắn: "Ngươi giết ta thì ngươi không ra khỏi nơi này được đâu."
Không gian lặng ngắt như tờ.
Một kẻ tàn nhẫn, một kẻ hung ác. Tình huống này đã hoàn toàn bộc lộ sự bưu hãn của hai người, khiến cho A Xán không thở nổi bỗng phát hiện ra mình già thật rồi.
Bởi vì hắn đang sợ hãi.
"Ngươi có thể thử xem."
Lục Viễn cười dữ tợn: "Nhưng nếu như bây giờ tay của ngươi còn động đậy thì ta đảm bảo sau này ngươi sẽ dùng một con mắt nhìn thế giới."
Chó cùng rứt giậu, trong lúc hai người đang nói chuyện, tay của Đại Viễn đã lẳng lặng mò đến hông, Lục Viễn phát hiện ra động tác của hắn ngay lập tức.
Đại Viễn trừng mắt, nhìn ra sự coi thường trong mắt nam nhân này, sự coi thường sinh mạng.
Người này nói được làm được.
"Đừng ra tay!"
Suy cho cùng Đại Viễn vẫn sợ chết. Hắn hét lên, đám đàn em trợn trừng mắt lập tức nghe lời buông thõng hai tay. Nhưng có mấy kẻ nấp trong góc lẳng lặng rút súng.
Từ điểm này có thể nhìn ra Ngũ Thập Cửu ca có thể ngồi vững vị trí phong vân ở trạm vận chuyển, thuộc hạ quả thực có bản lĩnh. Bọn hắn vẫn đang cố gắng phản kích.