Tiểu tử này rất có khí phách, uống một mạch hết sáu chai, đến chai thứ bảy không uống nổi nữa, nôn thốc nôn tháo.
Tiểu Trang rất kiên nhẫn, chờ hắn nôn sạch rồi đưa cho hắn một tờ khăn giấy: "Tốt lắm, rất có khí phách. Nhưng làm sai thì phải nhận."
Hắn ra hiệu cho thuộc hạ bê sáu chai rượu còn lại, đặt trước mặt mấy người cùng bàn cao thủ.
"Quấy rầy các ngươi uống rượu là ta không đúng."
Nói rồi hắn cầm chai rượu, chạm chai với từng người, sau đó uống một hơi cạn sạch. Mấy người trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau, cõi lòng chấn động. Thì ra đây mới là phong thái của dân chơi chân chính. Oán khí trong lòng tiêu tan, bọn hắn cùng cầm chia rượu lên uống.
Tiểu Trang đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua cao thủ, hắn nói: "Nếu tên Trường Phát gì đó không phục thì ngày mai đến tìm ta. Ta là Tiểu Trang, Tiểu Trang của Cẩm Tú."
Mọi người trong quán nướng nhìn nữ hài xinh đẹp đi theo Tiểu Trang lên chiếc xe việt dã đi đầu, sau đó mấy chiếc xe việt dã gào rú chạy đi.
Mấy người ngây ngốc vài giây, cao thủ thì thầm với một tên đồng bọn: "Những người này hiểu lý lẽ đấy."
"Khỉ gió! Đây mới là ác thật sự!"
Một người khác mắng: "Loại người này còn ác hơn hạng người hơi tí là lộ ra sự ngu ngốc đầy mình kia gấp một vạn lần."
Cao thủ cười cười gượng, đờ đẫn nhìn đám người này. Mẹ kiếp, rốt cuộc có phải mình chịu ấm ức rồi không?
Trong xe, Văn Tiểu Địch nghiêm túc nói với Tiểu Trang: "Cảm ơn."
Tiểu Trang mỉm cười: "Chúng ta thuộc Cẩm Tú, người một nhà cần gì phải khách khí như vậy."
Văn Tiểu Địch lẩm bẩm vài câu "người một nhà", sau đó gật đầu thật mạnh.
"Dừng xe một lát."
Đột nhiên Văn Tiểu Địch lên tiếng.
Tiểu Trang gật đầu với tài xế, ba chiếc xe việt dã lần lượt dừng lại.
Dương Nguyệt vội vàng đi trên đường sợ hết hồn. Đêm khuya ba chiếc xe việt dã tự dưng dừng lại bên cạnh mình, ánh mắt nàng lập tức tràn đầy phòng bị.
"A Nguyệt, không uống rượu nữa, ta nghĩ thông suốt rồi."
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, cô bạn thân Văn Tiểu Địch ló đầu ra ngoài gọi Dương Nguyệt.
"Tiểu Địch, ngươi đang làm gì thế?"
Dương Nguyệt lắc đầu đầy bất mãn, mình đi đường mệt gần chết đây này.
Văn Tiểu Địch cười vui vẻ, hét thật to: "A Nguyệt, ta là Văn Tiểu Địch."
Dương Nguyệt gật đầu: "Phí lời, đương nhiên ngươi là Văn Tiểu Địch."
"Bây giờ ta là Văn Tiểu Địch của Cẩm Tú!"
Văn Tiểu Địch nói rất to, trên mặt tràn đầy ý cười. Nói xong nàng vẫy tay với Dương Nguyệt, xe gầm rú chạy đi.
Sáng hôm sau, Tô Bình Nam ngạc nhiên nhìn cô thư ký trước mặt.
"Tô tổng, ta muốn trả lời lại câu hỏi cuối cùng kia của ngươi trong buổi phỏng vấn."
Tô Bình Nam nở nụ cười: "Có đáp án mới rồi sao?"
"Ừm."
Văn Tiểu Địch nghiêm túc gật đầu: "Ta sẽ gia nhập vào đó không chút do dự, bởi vì ta là Văn Tiểu Địch của Cẩm Tú."
Trời đã chuyển lạnh, trên đường phố Thiên Đô đã có người đổi sang áo bông dày.
Bên trong Cẩm Tú Chi Tinh vẫn khí thế ngất trời như mọi khi, Tô Bình Nam tốn một khoản tiền lớn chuyên để lắp đặt và chạy thử các thiết bị mua từ Mỹ.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến sự kiện long trọng của Thiên Đô, được mệnh danh là Cẩm Tú Chi Tinh.
Lục Viễn đã từ Hồng Kông trở về. Rất nhiều nhân viên trải qua cuộc chọn lọc, được phân công tới công ty bảo an Cẩm Tú. Lục Viễn rất bận rộn, công tác an ninh trong dạ hội lần này sẽ cho thấy thành quả của hắn trong thời gian qua.
Lần này trở về, Lục Viễn còn cố ý đi xin phép Tô Bình Nam, dự định đến mấy trường tán thủ ở Thiên Đô, chọn hơn mười nữ sinh để bồi dưỡng trọng điểm.
Có thể nói Lục Viễn đã được mở mang tầm mắt, hắn nói với Tô Bình Nam: "Muốn trở thành công ti bảo an tư nhân đứng đầu Hạ quốc thì không thể thiếu nữ vệ sĩ."
Tô Bình Nam gật đầu: "Nêu lý do."
Lục Viễn thành khẩn nói: "Thứ nhất, nữ vệ sĩ có ưu thế về giới tính tự nhiên, bình thường mọi người không chú ý tới các nàng, nếu xảy ra tình huống đột phát thì các nàng có thể ra tay bất ngờ."
"Thứ hai là giới tính của bên thuê. Đôi khi bên thuê là nữ, nam vệ sĩ sẽ gặp rất nhiều điểm bất tiện."
"Thứ ba, trong nhiều sự kiện thương mại, nữ vệ sĩ không gây chú ý."
Tô Bình Nam cười to: "Học tốt lắm, lựa chọn cẩn thận nhé!"
Mấy ngày nay hành khách đến Thiên Đô đều phát hiện bỗng dưng có rất nhiều người trẻ tuổi giơ bảng đón người ở sân bay Thiên Đô.
Sau khi nghe ngóng mới biết thì ra Thiên Đô sắp tổ chức một buổi dạ hội long trọng, những người này đều là fan hâm mộ đến đón thần tượng.
Mấy hôm nay ông chủ Ngưu cảm thấy mình đã đi đến đỉnh cao cuộc đời.
Tô Bình Nam cho hắn bốn trăm tấm vé. Mấy ngày nay Ngưu Quảng Phát không làm gì hết, mỗi ngày đều mời khách ăn cơm, sau khi cơm no rượu say sẽ làm bộ lơ đãng nói: "Gần đây ta và Tô Bình Nam người Thiên Nam hợp tác xây sân bóng, mở dạ hội. Đến lúc đó mọi người có thời gian thì đến cổ vũ nhé!"
Kế tiếp chắc chắn sẽ có người cực kỳ thức thời mà tiếp lời: "Ngưu tổng đã phát triển đến tận Thiên Nam rồi cơ à? Mời đám minh tinh kia hả?"
Ngưu Quảng Phát ra vẻ hồi tưởng lại: "Nhiều lắm, để ta nhớ lại đã. Ngươi đã xem phim Thiên nhược hữu tình chưa? Đúng rồi đúng rồi, có nam chính trong đó."
Sau đó hắn nói tràng giang đại hải một đống tên, hài lòng nhìn dáng vẻ của đối phương rồi vỗ bộp lên tấm vé, khí phách nói: "Minh tinh ấy à, nhằm nhò gì."