Trong ba ngày ngắn ngủi ông chủ Ngưu tặng sạch bốn trăm tấm vé, sau đó hắn trợn tròn mắt sững sờ.
Mạng lưới quan hệ của hắn với bên trên rất rộng, trong nhà những vị kia có người thân thích minh tinh, điện thoại nối tiếp nhau gọi tới.
"Được, không thành vấn đề."
Ngưu Quảng Phát cúp máy, bấm ngón tay tính toán. Khiếp thật, hắn đã hứa tặng một trăm bảy mươi tấm vé! Bấy giờ ông chủ Ngưu vẫn chưa vội, hắn ung dung gọi điện cho Tô Bình Nam.
"Hết rồi."
Câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Tô Bình Nam trong điện thoại khiến ông chủ Ngưu cuống cuồng.
"Hết thật rồi ư?"
Tô Bình Nam cười gượng, bây giờ chỉ còn cách dạ hội một ngày, hàng trước vẫn còn vé.
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, thể diện không thể vứt. Ông chủ Ngưu cắn răng mua vé chợ đen. Lão tử không tin mình không kiếm được!
Hậu quả trực tiếp của chuyện này là tấm vé tám trăm tệ giá thị trường được ông chủ Ngưu mua với giá ba nghìn.
Dạ hội vẫn chưa bắt đầu nhưng đã nâng tập đoàn Cẩm Tú lên một tầm cao mới, ngoài ra đội bóng đá Thiên Nam Cẩm Tú - Quảng Phát Khoáng Nghiệp chưa thi đấu trận nào cũng nổi tiếng theo.
"Đội bóng đá Thiên Nam Cẩm Tú - Quảng Phát Khoáng Nghiệp", ừm... tên này không tồi, nhưng dài quá."
Các minh tinh lần lượt đi vào Cẩm Tú Sơn Trang, theo đó giấc mộng điện ảnh ấp ủ trong lòng kỳ nhân Trương Đồng lại thức tỉnh.
Mấy ngày nay hắn không đi đâu hết, chỉ ở lì trong Cẩm Tú Sơn Trang, quan hệ qua lại với các minh tinh khá tốt. Những người này cũng để lại danh thiếp và số điện thoại riêng cho hắn, thậm chí còn nói tường tận không ít chuyện trong giới phim ảnh.
Về phần tại sao bọn hắn lại tốt với Trương Đồng như vậy? Thật sự là không liên quan gì đến Tô Bình Nam, tất cả đều là nhờ danh tiếng kinh người của chính bản thân Trương Đồng.
Cách Trương Đồng và những người này gặp nhau rất đặc sắc. Đầu tiên hắn đưa tờ báo mình sưu tầm cho đối phương xem, sau đó rầu rĩ bảo: "Hoa Tử à, chẳng phải quan hệ giữa ngươi và truyền thông không tệ sao? Lúc về bảo bọn hắn đừng viết linh tinh nữa."
Một chiêu ăn đứt.
Cứ thế, Trương Đồng và những người này qua lại với nhau.
Một câu nói của kỳ nhân Hạ quốc đạt nghìn điểm, chuyện này đã gây nên chấn động, người Hồng Kông không ai không biết. Hầu hết các minh Cảng thành đều mê tín, vì vậy bọn hắn sẵn lòng kết bạn với Trương Đồng.
Sau mấy ngày trò chuyện, Trương Đồng mang một cuốn sổ dày đến tìm Tô Bình Nam: "Lão đại, ngươi xem nè..."
Rõ ràng là Trương Đồng đã bỏ rất nhiều công sức, trong sổ kín chữ.
"Cái gì đây? Ngươi cứ nói thẳng ra đi."
Tô Bình Nam lật xem vài trang rồi ném sang một bên, chữ xấu khó đọc.
"Nam ca, ngươi cũng thấy rồi đấy, Cảng thành có bao nhiêu người chứ, vậy mà một bộ phim của bọn hắn có thể kiếm được doanh thu năm nghìn vạn, thậm chí là tám nghìn vạn phòng bán vé. Hiện nay Hạ quốc chúng ta có bao nhiêu người? Chúng ta tiếp tục quay phim đi!"
Trương Đồng nói.
Tô Bình Nam cũng đang tự hỏi ở đời trước đến năm 2003 nền điện ảnh mới kiếm ra tiền, bây giờ sắp xếp có phải hơi sớm không?
Hắn nắm giữ quá nhiều con át chủ bài, hiện giờ Cẩm Tú binh hùng tướng mạnh, hắn tin rằng trong tương lai ngành bất động sản và ngành internet có thể kiếm tiền đầy bát.
Trương Đồng nói một câu định càn khôn.
"Lão đại, ta cảm thấy chúng ta nên làm vậy, nếu không sẽ gặp xui xẻo." Tô Bình Nam hiếm khi bị dọa. Hắn là người đã sống hai đời, có gió tanh mưa máu nào chưa từng gặp, nhưng đây là lần đầu tiên có người chỉ dùng một câu nói đã làm cho tim hắn đập dồn dập.
"Gặp xui xẻo gì? Nói ra cảm giác của ngươi xem nào."
Tô Bình Nam trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng biến thành cực kỳ lạnh lùng, trên người bất giác tỏa ra khí thế hung hãn.
Trương Đồng hoảng sợ, lắp bắp nói: "Lão đại, ta nói linh tinh thôi. Mấy hôm nay, ngày nào ta cũng giả làm thần côn trước mặt đám minh tinh nên thành thói quen."
"Cút đi!"
Trương Đồng lập tức bày ra dáng vẻ như được đại xá. Lúc hắn chạy đến cửa mở cửa ra, giọng nói hờ hững của Tô Bình Nam vang lên: "Không làm thì thôi, nếu làm thì phải làm cho tốt."
Cuối cùng Tô Bình Nam vẫn quyết định làm mảng điện ảnh, mặc dù trong lòng hắn không muốn thừa nhận cái miệng quạ đen của Trương Đồng khiến hắn đưa ra quyết định này.
Cách nghĩ của hắn và Trương Đồng khác nhau. Hắn học Vạn Đạt sau này, hắn muốn làm tổ hợp đô thị "quảng trường Cẩm Tú".
Tô Bình Nam có tự tin này. Hiện tại sản phẩm chăm sóc sức khỏe của tập đoàn Cẩm Tú có lợi nhuận kinh người, đủ để chi viện cho việc mở rộng giai đoạn đầu của hắn.
Trương Đồng vui mừng hớn hở, hoàn toàn không biết tập đoàn Cẩm Tú khổng lồ bắt đầu mở rộng khắp toàn quốc chỉ vì một câu nói của hắn.
Sáu rưỡi tối, bên ngoài sân vận động Cẩm Tú đông như mắc cửi.
Màn hình lớn bên ngoài sân vận động viết dòng chữ "Mừng kỷ niệm tập đoàn Cẩm Tú thành lập hai năm."
Cuối cùng thì buổi thịnh yến được muôn người chờ đợi cũng bắt đầu.
Những minh tinh được Cẩm Tú mời tới lần này đều do Tô Bình Nam quyết định. Tổ hợp rất kỳ lạ, có Thiên Vương sau này rất nổi tiếng, cũng có ngôi sao điện ảnh không biết ca hát.
Không có ai biết tại sao, cũng không có ai hỏi.