Tô Bình Nam muốn tổ chức một buổi hòa nhạc buổi hòa nhạc mà hậu thế khó có thể vượt qua.
Hắn rất tham lam, hắn muốn buổi hòa nhạc này sẽ làm cho hậu nhân mấy mươi năm sau xem trên mạng vẫn cảm thấy thán phục.
Thán phục điều gì? Thán phục thiên vương thiên hậu, ảnh đế ảnh hậu. Có lẽ đây là thú vui xấu xa của hắn. Thậm chí hắn còn thuê Châu Tinh Tinh và Châu Nhuận Phát làm MC. Tô Bình Nam không để ý vấn đề tiếng phổ thông có tốt hay không, chỉ cần bọn hắn nổi tiếng, người khác muốn xem là được.
Hiệu ứng ánh sáng lúc mở màn cực kỳ lóa mắt, Tô Bình Nam khẽ mỉm cười gật đầu. Quả nhiên là tiền nào của nấy. Hiện giờ phương diện sân khấu của Hạ quốc thật sự rất tệ, hắn làm như vậy là để nâng cao danh tiếng cho sân vận động.
Buổi dạ hội đúng là một hồi dằn vặt. Tô Bình Nam cảm thấy mình sống lại một lần, những việc kiếp trước muốn làm mà không làm được hắn đều làm hết một lượt, tùy tâm sở dục.
Nghệ sĩ Hồng Kông nói chuyện rất khéo léo, cũng giỏi tâng bốc người khác. Trong thời gian trống lúc khai mạc, một tấm thẻ vuông truyền đến tay Tô Bình Nam.
Nội dung trên thẻ hỏi hắn có muốn lên sân khấu phát biểu vài câu hay không, Tô Bình Nam ngẫm nghĩ giây lát rồi từ chối.
Vốn dĩ lúc trước có sắp xếp cho lãnh đạo lên phát biểu, nhưng bị Tô Bình Nam gạt phăng, chỉ để cho Trương Lệ Hoa lên nói vài câu cho xong việc. Danh tiếng đã đủ nổi trội rồi, Tô Bình Nam cảm thấy không cần thiết, trước giờ hắn vẫn luôn ghét chủ nghĩa hình thức.
Buổi hòa nhạc rất thành công. Hiện tại vẫn chưa phải tương lai, ở Thiên Nam có rất ít cơ hội được nhìn thấy các minh tinh chỉ có thể xem trong tivi. Bầu không khí cực kỳ sôi động, sân vận động năm vạn người không còn chỗ trống, khí thế rầm rộ. Bên ngoài sân vận động có vô số fan hâm mộ cuồng nhiệt chạy từ nơi khác đến, cùng ca hát thật to, không chịu rời đi, nhất thời dẫn tới mấy con phố gần đó rơi vào tình trạng tắc nghẽn giao thông.
Ngày hôm sau, buổi hòa nhạc này được đăng lên bản tin, được gọi là "Buổi hòa nhạc thành công nhất, hoành tráng nhất tỉnh Thiên Nam".
Sự thành công và hình thức của buổi hòa nhạc đã trở thành một trong những hồi ức khó quên của các minh tinh Cảng thành được mời tham dự. Sau này, hễ các minh tinh này đến Hạ quốc biểu diễn ca nhạc thì trạm đầu tiên được chọn thường là Thiên Nam. Dần dần điều này trở thành quy luật bất thành văn của giới âm nhạc Cảng thành.
Đó là ngươi có nổi tiếng ở Hạ quốc hay không thì phải xem ngươi có tư cách đến tham dự buổi hòa nhạc được tổ chức ở Cẩm Tú Chi Tinh hay không.
Trong lúc buổi hòa nhạc nổi như cồn, ở tiệm cơm nhỏ lần đầu tiên Tô Bình Nam và Lý Lạc Nhiên gặp nhau.
"Các ngươi quen nhau ở chỗ này à?"
Lý Nhiêu nhíu mày quan sát hoàn cảnh tệ hại của tiệm cơm nhỏ. Hôm nay nàng mặc váy liền trắng tinh, có vẻ không hợp hoàn cảnh.
"Đúng vậy."
Lý Lạc Nhiên lộ vẻ hạnh phúc: "Hương vị ở đây rất ngon, tiểu cô nếm thử coi."
Lý Lạc Nhiên thuần thục gọi mấy món ăn đặc sắc.
Hôm nay Lý Nhiêu đến Thiên Đô.
Nàng vừa xuống máy bay đã trông thấy chiếc xe đỏ chót, Lý Lạc Nhiên mặc chiếc áo gió phong cách trắng đen của hãng Burberry, toàn thân toát ra khí chất cao quý nhưng không phô trương, cặp kính râm to bự che khuất nửa gương mặt.
Người qua kẻ lại trên đường đều bị nàng hấp dẫn, đặc biệt là mấy người trẻ tuổi, đi xa rồi mà vẫn ngoái đầu nhìn lại.
"Chiếc xe này bắt mắt quá!"
Lý Nhiêu lên xe, vừa tò mò nhìn xe vừa nói.
"Hắn nói rằng ta phải tập làm quen với sự chú ý của người khác."
Lý Lạc Nhiên hồn nhiên trả lời.
"Tiểu cô, ngươi đến Thiên Đô làm gì vậy? Ở lại mấy ngày?"
Lý Nhiêu lắc đầu: "Bây giờ hắn nói gì ngươi nghe nấy, hồi bé cũng chẳng thấy ngươi nghe lời như vậy."
Thật ra lần này là Lý Nhiêu cố ý đến Thiên Đô vì Lý Lạc Nhiên. Cũng không biết tại sao Lý Nhiêu lại quan tâm tới tập đoàn Cẩm Tú một cách lạ thường.
Lý Nhiêu khác ba mẹ Lý Lạc Nhiên, phương diện tin tức cực kỳ rộng, nàng đã nhận được tin tập đoàn Cẩm Tú thu mua ngân hàng ở Cảng thành và buổi hòa nhạc gần đây được ca tụng là đêm diễn đầu tiên của Hạ quốc, có thể sánh với chương trình cuối năm.
Lý Nhiêu cảm thấy Cẩm Tú của Tô Bình Nam ngày càng lớn mạnh thì khoảng cách giữa cháu gái mình và Tô Bình Nam ngày càng xa. Mấy lần gần đây Cẩm Tú của Tô Bình Nam làm việc rất rêu rao, cũng nói lên hùng tâm tráng chí của nam nhân này.
Một nam nhân có hùng tâm tráng chí là chuyện tốt, nhưng dã tâm của Tô Bình Nam quá lớn khiến một người vẫn luôn mạnh mẽ như Lý Nhiêu cũng phải sợ hãi. Người thu mua ngân hàng và đánh cược năm trăm triệu chính là nam nhân của cháu gái mình ư?
Vì vậy nàng tới đây, nàng phải tận tình khuyên nhủ cháu gái mình phải nhanh chóng tham dự vào cuộc sống của Tô Bình Nam, hoặc là đừng lún sâu.
Lý Lạc Nhiên rất vui khi thấy Lý Nhiêu tới. Dạo này nàng không chỉ học tập mà còn phụ trách giám sát việc xây lại Đỗ Công Quán, vô cùng bận rộn.
Mặc dù Đỗ Công Quán đã có người chuyên nghiệp phụ trách, nhưng Tô Bình Nam vẫn cho Lý Lạc Nhiên chức vụ người phụ trách để tăng cảm giác tham dự. Lý Lạc Nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Tô Bình Nam, trái lại nàng cực kỳ nghiêm túc cố gắng, dồi dào tinh thần.
Lý Lạc Nhiên giới thiệu mấy nhà hàng tốt ở Thiên Đô nhưng đều bị Lý Nhiêu từ chối, nói là muốn đến nhà hàng nơi Lý Lạc Nhiên và Tô Bình Nam quen nhau.