Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1618 - Chương 1618. Danh Thiếp

Chương 1618. Danh thiếp
Chương 1618. Danh thiếp

Phương Mộc đội mũ che khuất nửa gương mặt bước vào quán ăn Thượng Hải. Không ngoài dự đoán, A Thổ bá ăn mặc rất có phong cách dân chơi đang chém gió về chuyện cũ phong vân chốn Thượng Hải phồn hoa.

"Ta thuộc hàng chữ Giác, hàng chữ Giác trong Thanh Bang mà không biết à?"

Lão nhân mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, cổ áo mở rộng để lộ hình xăm phức tạp năm xưa lăn lộn xã hội để lại. Hắn kẹp điếu thuốc lá, vừa nuốt mây nhả khói vừa nói văng nước bọt, lời kể rất hấp dẫn: "Đã nghe danh Đỗ Nguyệt Sinh tiên sinh bao giờ chưa? Hắn thuộc hàng chữ Ngộ. Năm đó Thanh Bang chia ra hai mươi tư chữ, ta thuộc chữ cuối cùng."

"Rốt cuộc năm đó có thập tam thái bảo không?"

Một người trẻ tuổi bên cạnh nghe đến mê mẩn, hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất: "Lãng tử khoái đao, trường thương đào. Ta đã xem video kia."

"Hừ!"

A Thổ bá khinh thường, phun nước bọt: "Không có! Phim đó là giả đấy. Thượng Hải phồn hoa có không ít nhân vật phong vân: Đỗ Nguyệt Sinh giàu có, Trường Khiếu Lâm mù lòa, vua giết người Vương Á Tiều, Tuyên Thống hoàng đế Giang lão cửu."

Ánh mắt lão nhân đong đầy hoài niệm: "Ta sinh sau để muộn, không được gặp nhiều người trong số bọn hắn.

Nhưng hồi ấy thật sự rất ác. Trong một trận ác đấu, rìu chém xương người cũng cong luôn. Ta sống ở đường Thần Quang Thượng Hải, đám ăn chơi kia gặp ta đều gọi một tiếng Trần Hỏa ca..."

A Thổ bá kể chuyện cũ hào hùng năm xưa liền kích động. Thấy Phương Mộc vào cửa, hắn lập tức dừng nói, xua tay ra hiệu cho mấy thiếu niên giải tán.

Hắn biết Phương Mộc rất ít khi chủ động xuất hiện trong quán của mình, nếu đến nhất định có chuyện lớn.

A Thổ bá tìm một phòng riêng ngồi xuống, cười hì hì nhìn Phương Mộc: "Dạo này chuyện nổi nhất là có đại ca nào đó bắn nhân vật phong vân Đại Lại tổng. Không phải là ngươi đến vì chuyện này đấy chứ?"

"Đúng vậy."

Phương Mộc gật đầu: "Có tin tức gì không? Hiện tại vụ nổ súng có hai manh mối. Một là biển số xe, có Phật gia ăn cắp biển số xe Toyota việt dã màu đen A11482. Hai, người đó có thể kiếm được súng, không phải Ngũ Liên Phát đầy đường mà là loại súng chính quy của Đăng Tháp quốc."

"Loại chuyện này bí mật lắm, ta sẽ nghe ngóng."

A Thổ bá nghiêm túc nói: "Ta không nghe thấy tin tức gì bên Trương Bát Cân. Người của Đại Đầu không tiếp Phật gia. Muốn điều tra thì ngươi bắt tay từ Ngũ Thập Cửu ca hoặc là huynh đệ Trần gia ấy."

"Tháng sau kiếm thêm người cho ngươi. Nghe nói hiện giờ khi nhắc tới A Thổ bá, người trẻ tuổi bên dưới đều nói ngươi có quan hệ rộng. Ngươi chắc chắn là không có tin tức hả?"

Phương Mộc nhìn A Thổ bá cười như hồ ly, ném ra mồi nhử. Người này lăn lộn giang hồ cả đời, không vợ không con, sở thích duy nhất là hưởng thụ ánh mắt sùng bái của người trẻ tuổi.

Tìm người, đương nhiên Phương Mộc sẽ không tìm cho hắn tội phạm phạm trọng tội, nhưng mấy tên trộm vặt móc túi hoặc là vi phạm lỗi nhỏ thì Phương Mộc vẫn vui lòng giúp A Thổ bá thỏa mãn lòng hư vinh.

Đừng xem thường những tên côn đồ lông bông kia, bọn hắn nắm bắt tin tức nhanh kinh người.

"Nữ nhân bị bắn là em gái của Tiểu Hồng Bào Thiên Nam. Hiện tại trên giang hồ đang đồn ầm lên, nghe nói Tiểu Hồng Bào đích thân đến Hạ thành, Đại Lại tổng mở bữa tiệc trị giá tám mươi tám nghìn tiếp đãi."

Con số khiến hai mắt A Thổ bá sáng ngời. Hắn bắt đầu nói không ngừng nghỉ tin tức mình nhận được: "Quả nhiên là công tử phong lưu chất chơi nhất sau Đỗ tiên sinh, quá đỉnh!"

"Tiểu Hồng Bào?"

Trước giờ Phương Mộc không chú ý tới giang hồ tỉnh khác. Hắn nhíu mày: "Ý ngươi là Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú? Sao hắn lại có cái tên này?"

"Đúng, chính là Tô Bình Nam."

A Thổ bá tái phát bệnh cũ, nước miếng văng tung tóe: "Nghe nói người này giống Mã Vĩnh Trinh của Phủ Đầu Bang năm xưa, cũng lập nghiệp dựa vào hai chiếc rìu, một mình xách rìu chém cho mấy chục người Tứ Hải chạy mất dép, quần áo đẫm máu."

Phương Mộc ngạc nhiên.

Hắn nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy Tô Bình Nam ngày hôm nay. Tuy đối phương cường thế đến đáng sợ, nhưng ngụy trang rất tốt, khiến hắn hoàn toàn không nhìn ra đối phương có một đoạn quá khứ như vậy.

"Thật ra ngươi đừng phí sức nữa."

A Thổ bá nói khẽ, vẻ mặt thần bí: "Người của Tiểu Hồng Bào đang làm, tuyên bố phải dựa theo quy củ giang hồ tìm ra những tên kia."

Lão đầu chốt lại một câu: "Thế lực của Tiểu Hồng Bào, đám dân chơi Hạ thành không ngăn được đâu."

Câu nói này khiến Phương Mộc cực kỳ kinh ngạc. Mặc dù hắn tiếp xúc với bên hình sự chứ không phải trị an, nhưng vẫn có hiểu biết nhất định về phường tam giáo cửu lưu hỗn loạn.

Những người kia không phải đèn cạn dầu.

"Nói cho ta biết về Tiểu Hồng Bào đi."

Phương Mộc châm thuốc lá, lặng lẽ nói.

"Có quá nhiều thứ để nói về người này, nhưng ta cho ngươi xem cái này trước."

Nghe Phương Mộc nói muốn nghe chuyện về Tiểu Hồng Bào, A Thổ bá thần bí nói với nam nhân một câu rồi đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã trở lại. Sau đó, hắn đặt một tấm danh thiếp trước mặt nam nhân.

Phương Mộc cầm lấy, nặng trịch.

Chất liệu của danh thiếp rất đặc biệt, hẳn là làm bằng đồng. Điều đặc biệt nhất là hình vẽ bên trên rất bắt mắt, một con rồng lớn màu đen giương nanh múa vuốt lượn quanh bầu trời, trên móng vuốt còn cắp một khối cầu màu xanh lam.

Có thể lập tức nhận ra khối cầu màu xanh lam này là trái đất.

"Kiêu ngạo như vậy ư?"

Đánh giá thì đánh giá vậy, nhưng Phương Mộc thật sự cảm thấy hình vẽ này khó lường, mang đến cảm giác liều lĩnh ngông cuồng.

"Nhìn mặt sau đi."

A Thổ bá cười híp mắt nói tiếp. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy con rồng lớn cắp trái đất kia cũng chấn động, thật lòng cảm thấy cực ngầu.

Phương Mộc nghe lời lật mặt sau danh thiếp lên. Một câu thơ, một cái tên.

Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh.

Tô Bình Nam.

Hết chương 1618.
Bình Luận (0)
Comment