"Tấm danh thiếp này là giả, nhưng mô phỏng theo danh thiếp của Tiểu Hồng Bào. Nghe nói đồ thật có màu trắng đen, viền bạc khung vàng, vô cùng sang quý."
Không đợi Phương Mộc lên tiếng, A Thổ bá đã nói ra lai lịch của tấm danh thiếp này.
"Giả?"
Phương Mộc đặt danh thiếp xuống, nhưng bị A Thổ bá cẩn thận thu lại, thậm chí còn liếc nhìn bên ngoài như thể sợ bị người khác phát hiện, nào còn nửa phần thần thái dân chơi ngày xưa.
"Ngươi căng thẳng cái gì?"
Phương Mộc giật mình trước dáng vẻ thần kinh của lão đầu tử, hỏi đầy nghi hoặc: "Một tấm danh thiếp của thương nhân mà cũng mô phỏng theo? Tưởng nhân dân tệ chắc?"
"Có đôi khi nó còn có giá trị hơn tiền bạc đấy.
A Thổ bá thấp giọng nói: "Tiểu Hồng Bào đã tới Hạ thành, nếu có người nhìn thấy ta có danh thiếp giả của hắn thì ai mà biết được cái tên hung ác này có tìm tới hay không. Không thể trêu vào, không thể trêu vào."
"Có pháp luật mà."
Phương Mộc cười giễu cợt: "Hắn sẽ không vô duyên vô cớ tìm ngươi gây sự đâu. Vì sao thứ này còn có giá trị hơn tiền?"
Nam nhân đã mất kiên nhẫn: "Nói về Tiểu Hồng Bào đi. Mặc dù tấm danh thiếp này rất đặc biệt, nhưng có thể nhìn ra cái gì?"
"Nhìn mầm biết cây, ngươi là cảnh sát kia mà, chẳng phải ngươi nên phát hiện ra vấn đề từ chi tiết nhỏ hay sao? Ta kể cho ngươi chuyện này, ngươi sẽ hiểu có phải hiện tại Tiểu Hồng Bào một tay che trời hay không."
A Thổ bá dựa theo tin tức nghe được, kể lại rõ ràng: "Lấy ngọc làm nhà lấy vàng làm ngựa, Tiểu Hồng Bào ác nhất Thiên Nam."
Lão đầu tử duỗi ngón tay cái ra: "Người này làm ăn lớn, giàu có, quan hệ rộng, lại còn ra tay hung ác, tam giáo cửu lưu các nơi đều nể mặt. Nhất là ở vùng Thiên Nam, Hải Châu và Tương Nam. Sức mạnh của tấm danh thiếp này vượt xa tưởng tượng của ngươi."
"Ngươi biết Quý Tứ đúng không? Có biết tại sao chân hắn tập tễnh không?"
A Thổ bá nói ra một bí mật mà Phương Mộc không biết.
"Quý Tứ, tên tội phạm lừa đảo bị bắt ở đường Lâm Sơn phải không?"
Trí nhớ của Phương Mộc rất tốt, lập tức biết A Thổ bá nói tới ai. Nghe vậy hắn lập tức đáp: "Chẳng phải năm ngoái hắn vào tù rồi sao? Ta nhớ là hắn bị phán quyết hai năm, số tiền liên quan đến vụ án không lớn, còn là hắn tự thú."
"Đúng, chính là hắn."
A Thổ bá gật đầu.
"Chân hắn không phải tập tễnh do một lần đánh bạc bị bắt, hoảng loạn chạy bừa rồi nhảy lầu đâu. Ta nhớ rất rõ."
Phương Mộc híp mắt: "Sao vậy? Chân hắn liên quan đến Tiểu Hồng Bào à? Khả năng không lớn. Đẳng cấp của hai người cách nhau quá xa, huống chi khoảng cách trời nam biển bắc xa như vậy."
"Tấm danh thiếp này là Quý Tứ mô phỏng đấy."
A Thổ bá nói: "Trước khi tên này bị bắt, không biết hắn biết hình dạng danh thiếp của Tiểu Hồng Bào từ đâu. Sau khi làm giả mấy tấm, hắn to gan lớn mật lợi dụng danh nghĩa bạn của Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú hùn vốn chín trăm nghìn ở Hải Châu."
"Ngươi có biết hắn dựa vào đâu không?"
A Thổ bá thần bí nói tiếp: "Chỉ một tấm danh thiếp giả, mới nửa ngày đã thu được chín trăm nghìn vào tay, không cần viết một tờ phiếu nợ."
"Có một số chuyện không thể làm. Quý Tứ rời khỏi Hải Châu, cứ tưởng là có thể chạy thoát. Kết quả là hai ngày sau hắn bị vị Phật kia của tập đoàn Cẩm Tú chặn ở điểm dừng chân Thải Vân Chi Nam. Vị Phật kia lấy lại tiền, còn phế một chân của hắn."
Dứt lời A Thổ bá cười như một con hồ ly: "Các ngươi cho rằng vì sao hắn lại tự thú? Bởi vì người ta đã nói nếu hắn không tự thú ngồi tù vài năm thì sẽ lấy mạng hắn."
"Tập đoàn Cẩm Tú? Vị Phật kia?"
Vẻ mặt Phương Mộc trở nên nghiêm túc. Lượng thông tin trong lời nói của A Thổ bá quá lớn. Không nói đến những thứ khác, hắn hiểu rõ Quý Tứ, một lão giang hồ gian xảo như quỷ.
Lão giang hồ dự định lừa gạt, vậy thì chi tiết trong các phương diện đều đã chuẩn bị chu đáo. Thế mà chỉ trong hai ngày, tức bốn mươi tám tiếng, hắn đã bị bắt. Thế lực bậc này có thể nói là đáng sợ.
Nhất là lão giang hồ này còn trở về tự thú chỉ vì một lời đe dọa của đối phương. Chuyện này thật khó tin!
"Tập đoàn Cẩm Tú là một công ty, Phật là ý gì?"
Phương Mộc hỏi đến cùng.
"Cơm giang hồ khó ăn nhất là cơm tội phạm, mà nói tới những người ăn cơm tội phạm thì phải kể đến ba vị Phật ở Hải Châu."
A Thổ bá duỗi ngón tay cái: "Hiện nay giang hồ sa sút, nhưng Đấu Chiến Thắng Phật kia vẫn tồn tại. Nghe nói Di Lặc Phật cũng có người thừa kế mới rồi. Nhưng tin tức này quá bí ẩn, ta không rõ lắm."
Phương Mộc làm cảnh sát từ rất lâu rồi, đã nhìn thấy rất nhiều mặt tối, cũng chứng kiến không ít sóng gió giang hồ. Nhưng lúc này hắn vẫn giống như một tên gà mờ được mở ra một cánh cửa mới.
"Hải Đông Thanh giết người phóng hỏa, hiện giờ cũng chỉ là thuộc hạ của Tiểu Hồng Bào mà thôi."
Phương Mộc còn chưa hiểu rõ Đấu Chiến Thắng Phật, Di Lặc Phật gì đó rốt cuộc tượng trưng cho điều gì, A Thổ bá tái phát bệnh nói nhiều đã không ngừng tuôn ra một tràng khiến hắn mắt chữ A mồm chữ O.
"Hồ Điệp người Tấn Châu, Đỗ Cửu người Tứ Hải, thậm chí Đỗ Thạch được lão bá đầu nuôi dưỡng bao nhiêu năm đều đi theo Tiểu Hồng Bào. Ngươi nói xem Quý Tứ làm gì có gan không đi tự thú?"
Trong phòng yên tĩnh, Phương Mộc không giấu được vẻ kinh ngạc.
…
Trước đây không phải là Đại Lại tổng không có suy nghĩ đặt chân đến Thiên Đô, lúc đó Đại Lại tổng đắc ý định đặt Thiên Nam vào bản đồ đế quốc buôn lậu của mình. Nhưng sau khi điều tra, hắn hãi hùng khiếp vía, lập tức rút quân lặng lẽ.
Nguyên nhân không có gì khác, mức độ hung hãn và phức tạp của thế lực ngầm Thiên Đô vượt qua phạm vi hiểu biết của Đại Lại tổng. Đám người này rắc rối phức tạp, quan hệ trong đó dây mơ rễ má, mức độ đấu đá máu tanh thảm thiết khiến Đại Lại tổng cảm thấy đừng thò chân vào vũng nước đục này thì tốt hơn.
Dù sao hiện tại Đại Lại tổng đã tự xem mình là thương nhân đã lên bờ, hắn không muốn cuộc đời mình trải qua gió tanh mưa máu, lưỡi dao liếm máu một lần nữa.