Đại Lại tổng mà còn như vậy, có thể tưởng tượng được Phương Mộc sốc đến mức nào. Thì ra mặt tối mà hắn cho rằng đủ đen tối cũng chỉ là trò chơi con nít trong mắt người ta.
Nửa tiếng sau, nam nhân ôm tâm sự nặng nề đi ra khỏi quán ăn, một mình ngồi lên xe, không rời đi ngay.
Khi về già A Thổ bá không còn sự hung hãn và sắc bén thời trẻ, trái lại hắn muốn trở thành một kẻ săn tin. Có lẽ chỉ có nước bọt văng tung tóe và ánh mắt sùng bái của những người trẻ tuổi mới khiến hắn vui vẻ như quay trở về những năm tháng ngày xưa.
Trong nửa tiếng này, A Thổ bá đã thuật lại rất nhiều tin đồn về Tô Bình Nam.
Tóm lại một câu: người này là quái thai, giống cường hào ác bá hơn là côn đồ đầu gấu.
Bấy giờ Phương Mộc mới biết Đấu Chiến Thắng Phật chính là nữ tử áo đỏ mình gặp ở bệnh viện! Hèn chi vết chai trên tay nàng dày như vậy, không biết đã dùng bao nhiêu bia ngắm ở Hải Châu mới luyện đến trình độ này. Hơn nữa, nam nhân đầu trọc đứng sau Tô Bình Nam như người hầu kia rõ ràng là nhị long vương khiến các hán tử đi biển sợ hãi ba phần!
Hồ Điệp Lục Viễn hẳn là nam nhân mặc vest đen luôn trưng ra bản mặt âm trầm. Hình tượng của từng hán tử có gương mặt đậm chất giang hồ tương ứng với cái tên A Thổ bá nói cho hắn. Thì ra thế lực của nam nhân tên Tô Bình Nam kia đã khổng lồ đến vậy.
Em gái bị bắn, Tiểu Hồng Bào không chỉ đích thân đến mà còn dẫn theo nhiều kẻ mạnh như vậy, e là tam giáo cửu lưu Hạ thành sắp phải trải qua một đợt tẩy bài lớn rồi.
Lúc này A Thổ bá vẫn chưa biết Lục Viễn đã chém đứt ngón tay của Trương Bát Cân và cắt đứt gân chân của Đại Viễn, ngựa đầu đàn hung hãn nhất dưới trướng Ngũ Thập Cửu ca.
Đây không phải điều khiến Phương Mộc kinh ngạc nhất.
Người này lập nghiệp dựa vào cay độc, vậy thì ắt phạm tội không nhỏ, dẫn tới tiếng than đầy trời. Nhưng nam nhân có tính cách giang hồ tứ hải này cũng là một thiên tài kinh doanh!
Các ngành nghề mang lại lợi nhuận kếch xù giúp hắn tránh được điểm này. Nghe nói tập đoàn Cẩm Tú là doanh nghiệp dân doanh nộp thuế đứng đầu Thiên Nam.
Đây mới là điều khiến Phương Mộc kiêng dè và kinh ngạc.
Phương Mộc không phải loại người cổ hủ như lão Hồ, ngược lại hắn rất biết linh hoạt. Hắn cảm thấy có một con cọp như thế thì xã hội ổn định hơn nhiều.
Điều quan trọng nhất là hắn cần một người có thế lực lớn như vậy trong tam giáo cửu lưu giúp hắn tìm một người. Vì vậy, hắn có thể đánh đổi bằng bất cứ giá nào!
Một kẻ giết người tên là Người Tuyết.
Người Tuyết là biệt danh.
Phương Mộc có được thành tựu như ngày hôm nay đều là nhờ sư phụ Lạc Văn tận tay dạy dỗ.
Đối với Phương Mộc, nói Lạc Văn là ba cũng không quá. Từ rất lâu về trước hắn đã được gia đình sư phụ chăm sóc trưởng thành.
Còn nữa, hắn vẫn luôn coi Lạc Tiểu Đan là em gái ruột.
Ba năm trước, một vụ án mất tích chấn động hệ thống cảnh sát Phúc Châu khiến sư phụ Lạc Văn không gượng dậy nổi, thậm chí từ chức trong ban điều tra dấu vết, một mình lưu lạc giang hồ.
Vì sao?
Bởi vì người bị hại trong vụ án này là vợ và con gái của Lạc Văn, cũng là hai nữ nhân mà Phương Mộc xem là mẹ và em gái.
Thủ đoạn gây án của hung thủ rất cao minh, không để lại nhiều dấu vết ở hiện trường, không có manh mối gì ngoài một dấu vân tay và một điếu thuốc lá chưa hút.
Tìm hung thủ dựa vào chút chứng cứ ấy chẳng khác nào mò kim đáy bể. Mọi người biết rõ thật ra là do thiếu chứng cứ và thời gian đã lâu nên vụ án này bị khép lại.
Nguyên nhân sư phụ Lạc Văn từ chức cũng là vì vậy.
Ba năm nay Phương Mộc vẫn luôn liên lạc với sư phụ Lạc Văn. Hắn nhạy cảm phát hiện ra sư phụ đã đến bờ vực sụp đổ vì không mảy may có kết quả.
Hắn nhất định phải làm gì đó, mà thế lực khó bề tưởng tượng của tập đoàn Cẩm Tú khiến hắn nhìn thấy một tia hi vọng. Nếu không đi được con đường chính quy, vậy thì dứt khoát tìm người cực kỳ có thế lực trong thế giới ngầm vậy.
Dường như Tô Bình Nam là sự lựa chọn tốt nhất.
…
Bên chân Phương Mộc đã đầy đầu lọc thuốc lá. Cuối cùng nam nhân hạ quyết tâm, hắn phải nói chuyện với Tô Bình Nam một lần, dùng chứng cứ mà đối phương không có để trao đổi.
Hắn rất có lòng tin về việc này.
Tiểu Hồng Bào gióng trống khua chiêng dẫn theo nhiều người như vậy, chắc chắn hắn sẽ không ra về tay không. Hơn nữa, hắn nhất định sẽ tìm ra kẻ hành hung trong thời gian ngắn nhất.
Bởi vì loại người này rất kiêu ngạo, sĩ diện.
"Có thể giúp ta chuyển lời đến Tô tổng của các ngươi không?"
Phương Mộc đi tới chỗ hán tử hắn đã gặp lúc ban ngày, đưa ra giấy chứng nhận của mình: "Nói với hắn ta có đồ hắn cần, có thể gặp mặt hay không."
Hán tử kia cẩn thận nhìn ảnh chụp trên giấy chứng nhận của Phương Mộc tới vài phút, sau đó gật đầu, xoay người đi vào nhà hàng.
Hành động này khiến Phương Mộc đánh giá rất cao về tập đoàn Cẩm Tú.
Không để hắn chờ lâu, chằng mấy chốc hán tử kia đã đi xuống: "Mười phút sau Tô tổng sẽ gặp ngươi."
Nam nhân gật đầu, buồn chán châm thuốc lá và ngậm trong miệng, ánh mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh theo thói quen. Bóng dáng màu đỏ trên một chiếc xe phi như bay rời đi khiến động tác châm thuốc của nam nhân khựng lại. Mộ Dung Thanh Thanh.
Nam nhân nhận ra người lái xe là ai. Đã muộn thế này mà vị Phật kia của tập đoàn Cẩm Tú còn một mình rời khỏi nhà hàng. Nhất thời bản năng nghề nghiệp khiến hắn ngửi thấy mùi bất thường.
Nữ nhân này là một nhân vật vô cùng nguy hiểm. Nàng đi ra ngoài một mình vào thời gian muộn thế này tuyệt đối không đơn giản.
Nam nhân ngẫm nghĩ, sau đó gọi điện cho Mễ Nam: "Biển số xe Hạ A35172, đi hướng đường Viễn Ninh. Tính theo tốc độ xe thì hai mươi phút sau sẽ đến ngã tư. Hẳn là giờ này ngươi vẫn chưa ngủ, gọi các huynh đệ theo dõi đi."
Nam nhân cúp máy.
Hắn có sự kiêu ngạo của mình, cho dù muốn giao dịch với một kẻ như ma vương nhưng hắn vẫn muốn cố gắng nắm quyền chủ động.