Lúc này cách thời gian Tô Bình Nam rời khỏi xứ sở kim chi mới mười tiếng, nhưng thế cục đã là chuyển biến nghiêng trời lệch đất.
Hiện tại có thể dùng một cụm từ để miêu tả Hàn Thi Hiền, đó là lòng như tro tàn.
Ngược dòng thời gian về lúc Tô Bình Nam rời đi.
Sau khi nam nhân sắc mặt âm trầm rời đi, Hàn Thi Hiền chợt phát hiện ra mình đã biến thành một người vô hình.
Không ai làm gì nàng, không có cản trở hành động của nàng.
Điều này làm cho nữ nhân cảm thấy sỉ nhục khi bị khinh thường.
Dưới cái nhìn của nàng, chẳng qua là Tô tiên sinh cho rằng đại cục đã định, cảm thấy nàng không thể gây nên sóng gió gì nữa.
Kệ ngươi muốn làm gì thì làm.
Vẻ mặt vô cảm kia của đối phương như đang mỉa mai hành vi vô tình của nàng. Vì vậy sau khi rời khỏi khách sạn, nàng lập tức thông qua tất cả các mối quan hệ tổ chức một buổi họp báo có quy mô khổng lồ.
Nàng đã tận dụng nguồn tài nguyên cuối cùng, đây là sự đấu tranh thoi thóp mà nàng có thể làm được.
Nàng muốn công khai cho toàn dân những gì kiến trúc thượng tầng không chịu làm, cùng với những nguy cơ mà quốc gia gặp phải. Chẳng phải một tia lửa cũng có thể thành đám cháy sao?
Có lẽ những người này không quan tâm tới ý kiến của mấy trăm mấy nghìn người dân, nhưng không ai có thể phớt lờ tiếng nói của mấy chục nghìn, thậm chí mấy trăm nghìn người bị hại thuộc các ngành nghề!
Địa điểm tổ chức buổi họp báo là một khách sạn ở đối diện ngân hàng quốc gia, Hàn Thi Hiền đã bỏ ra khoản tiền tiết kiệm suốt mấy năm của mình để bao trọn một tầng lầu.
Có thể nói nếu lần này thất bại, thì chẳng những quốc gia phá sản là chuyện không thể thay đổi, mà cuộc sống của nàng cũng sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng dù sao có những việc phải có người làm.
Làm việc nghĩa không được chùn bước giống như Don Quijote.
Quá trình diễn ra buổi họp báo thuận lợi đến mức nữ nhân không dám tin. Cánh truyền thông đều đến đông đủ, thậm chí nhật báo quốc gia cũng tới. Không có ai cản trở, không có ai phá hoại lần này. Trình độ của nữ nhân vẫn còn đó, nàng đưa ra số liệu về các phương diện, đồng thời suy đoán những khó khăn sắp xảy ra.
Rất nhiều phóng viên lộ biểu cảm tán đồng.
Trong quá trình dài bốn mươi lăm phút, ngoại trừ mấy lần đặt câu hỏi, vẻ mặt của những người khác đều nghiêm túc. Khi nữ nhân nói: "Sức mạnh của người dân là vô tận, chúng ta có thể dùng vàng ngăn chặn phương thức giao dịch hợp đồng tương lai để vượt qua cửa ải khó khăn này."
Tiếng vỗ tay như sấm động.
Nữ nhân khom người thật thấp: "Xin nhờ mọi người. Hiện tại có rất nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ không biết đại nạn sắp ập đến. Chỉ cần bọn hắn nhanh chóng từ bỏ nghiệp vụ chấp nhận hối phiếu thì rất có thể sẽ vượt qua ngày đông giá rét này, tức là có thể giúp tương lai của quốc gia chúng ta giàu mạnh hơn."
Buổi họp báo kết thúc, các phóng viên chỉnh tề rời đi. Đặc biệt là mấy phóng viên nhật báo kinh tế, gương mặt đỏ bừng vì kích động: "Khi về chúng ta sẽ đăng tin, nhất định sẽ để cho tiếng nói của tổ trưởng Hàn vang khắp xứ sở kim chi."
Nữ nhân đứng rất lâu không muốn rời đi. Buổi họp báo tràn đầy niềm vui này khiến nàng trào dâng hi vọng về tương lai và ý chí chiến đấu.
"Giết người tru tâm."
Hàn Thi Hiền chậm rãi cất đạo cụ được chuẩn bị đầy đủ, khóe môi nở nụ cười: "Ta sẽ không bị đánh bại đơn giản như vậy đâu."
"Tổ trưởng Hàn hài lòng chứ?"
Một giọng nam trầm khàn cắt ngang nụ cười của nữ nhân. Hàn Thi Hiền dừng tay, ngẩng đầu, đứng sững ra đó.
Giám đốc Thôi tập đoàn Kim Môn. Người này rõ ràng là tay sai dưới trướng Tô tiên sinh. Nữ nhân hừ mũi không nói gì.
"Ta đã vào đây từ sớm."
Quách Quang Diệu cười tủm tỉm: "Trong tiếng vỗ tay vừa nãy có một phần của ta đấy. Quả thật biểu hiện của ngươi rất xuất sắc."
"Ngươi nói những điều này đã muộn rồi."
Vẻ mặt Hàn Thi Hiền nghiêm túc xen lẫn kiêu ngạo: "Ta cảm thấy mình có cơ hội thắng."
"Chúng ta mỏi mắt mong chờ."
Quách Quang Diệu mỉm cười vẫy tay, xoay người rời đi. Nữ nhân thở phào. Hẳn là đối phương đang hù dọa mình mà thôi, nhất định là thế.
Nữ nhân nghĩ.
…
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cho đến lúc sao giăng đầy trời. Hàn Thi Hiền không thấy bất kỳ một tin tức gì về buổi họp báo của mình trên báo chí hoặc các phương tiện truyền thông khác.
Mà lúc này cách giờ chiếc máy bay mà Vincent đến xứ sở kim chi hạ cánh chưa đến một tiếng, giá đồng won trên thị trường ngoại hối đã giảm xuống 1650. Tất cả mọi người đều cho rằng đây là cửa ải không thể vượt qua.
Trong tin tức đã có không dưới mười lăm doanh nghiệp tầm trung tuyên bố phá sản, nhưng người phát ngôn chó má kia lại nói là bởi vì vấn đề của xí nghiệp.
Nữ nhân không không nhịn nổi nữa, bèn gọi điện cho một phóng viên từng theo đuổi mình. Bởi vì Hàn Thi Hiền biết đây là người duy nhất có thể cho nàng biết chân tướng.
Trong điện thoại, đối phương nói ra chân tướng khiến nàng không tài nào chấp nhận nổi.
Thì ra trước khi buổi họp báo bắt đầu, tất cả cánh truyền thông đều đã nhận được cảnh báo nghiêm túc từ hệ thống giám sát và chiến lược tài chính.
Không được ghi chép, không được quay chụp bất cứ nội dung nào trong buổi họp báo, không được để cho bất kỳ một chữ nào lọt ra xã hội!
Nói cách khác, nữ nhân bị đám phóng viên đến cuộn phim cũng chẳng đặt coi như tên hề, xem biểu diễn suốt bốn mươi lăm phút.
Đối với một nữ nhân kiêu ngạo từ nhỏ, đây thật sự là đả kích mang tính hủy diệt.
Nàng run rẩy đứng trên sân thượng tòa nhà mình từng làm việc, nhìn xe cộ qua lại như mắc cửi bên dưới, định nhảy xuống cho xong.
Thậm chí trong tiếng gió vù vù, nữ nhân có thể nghe thấy tiếng gào khóc trong đại sảnh giao dịch sáng trưng. Thỉnh thoảng có người hét to ta chẳng còn gì cả, khóc lóc điên cuồng.
Xứ sở kim chi xong đời rồi, mà đây chỉ là bắt đầu thôi.