Nữ nhân hai giang tay đứng đón gió. Đột nhiên nàng cảm thấy dường như chết không phải chuyện khó.
Giết người tru tâm.
Nam nhân kia làm được rồi. Hiện giờ Hàn Thi Hiền đã không sợ chết, nhưng hễ nghĩ đến gương mặt kia của Tô tiên sinh - gương mặt vĩnh viễn không để lộ đối phương đang nghĩ gì, nàng lại sởn tóc gáy!
"Tổ trưởng."
Một giọng nói đột ngột vang lên khiến Hàn Thi Hiền dừng bước. Nữ nhân ngoảnh đầu, thì ra là Kim Tại Hán mới đi theo mình chưa đầy một năm.
"Không chết thì chúng ta vẫn có cơ hội."
Người trẻ tuổi quỳ xuống: "Đã có rất nhiều người không chịu nổi đã nhảy lầu, bao gồm cả ba của ta."
Kim gia có một xưởng sản xuất, là nhà cung ứng hàng hóa cho cửa hàng Lotte. Khủng hoảng lần này khiến gia đình hắn gánh một khoản nợ khổng lồ. Vì con trai, ba hắn chỉ có thể chết.
"Có cơ hội không?"
Hàn Thi Hiền tuyệt vọng lắc đầu: "Ngươi không biết quốc gia chúng ta đã bị ma quỷ xâm nhập, chúng ta không làm gì được tên ma quỷ kia đâu."
"Nhưng chết rồi thì có cách sao?"
Biến cố gia đình lớn như vậy cũng không làm cho Kim Tại Hán gục ngã. Thời điểm cần lòng dũng cảm, người trẻ tuổi này có phẩm chất đáng quý nhất ở một nam nhân.
"Đó là một tên ma quỷ có mặt ở khắp nơi, ma quỷ khống chế lòng người."
Hàn Thi Hiền lẩm bẩm một mình, mái tóc dài bay phất phơ trong gió, dáng vẻ vô cùng kỳ dị.
…
Tên ma quỷ trong mắt Hàn Thi Hiền hiện đang mỉm cười thưởng thức một loại mì cá trong một quán ăn bình thường không có gì nổi bật.
Tướng ăn của Tô Bình Nam không hề nho nhã, vẫn giống như nam nhân xách theo túi lớn mưu sinh ở nhà ga năm xưa.
Phương Mộc vô cùng kinh ngạc về cách ăn uống của Tô Bình Nam. Bởi vì vụ án, bình thường hắn cũng hay giao tiếp với các tầng lớp, nhưng làm sao có thể giống một nhân vật lớn có tài sản chục tỷ?
Tô Bình Nam vùi đầu ăn cơm, không nhìn rõ tướng mạo, đích thật là dáng vẻ của dân lao động.
Nhưng Phương Mộc không nói gì, Tô Bình Nam cũng không nói.
Hai người giống như bạn bè, Phương Mộc còn liên tục bưng các loại đồ ăn lên cho Tô Bình Nam. Tô Bình Nam cũng không khách sáo, ăn ngồm ngoàm, không nhìn ra nam nhân này mới bước ra từ một bữa tiệc cao cấp xa hoa.
Tiệm mì nhỏ này do một cảnh sát đã nghỉ hưu không chịu được rảnh rỗi mở. Bởi vì vợ mất sớm, con trai lại đang ở Thịnh Kinh xa xôi, cho nên lão đầu mở tiệm buôn bán 24/24 ở trước cửa đồn cảnh sát Hạ thành để có thể tiếp xúc với các đồng nghiệp hồi trước.
Mở cửa 24/24 không phải vì lão đầu tử muốn kiếm nhiều tiền, mà là hắn biết làm cảnh sát không dễ dàng, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không bình thường, không phân biệt ngày đêm, có khi không kịp ăn bữa cơm nóng hổi.
Bệnh đau dạ dày của lão đầu tử cũng là do nguyên nhân này. Con trai đi mấy năm chẳng về lấy một lần, giờ đây hắn coi các cảnh sát trẻ như con của mình vậy.
Nhưng quán ăn này mở lâu như vậy, Tô Bình Nam là người đầu tiên không thuộc hệ thống cảnh sát có thể đến đây ăn mì.
"Bữa tiệc tám mươi tám nghìn, lẽ nào Tô tổng chưa ăn no?"
Thật sự là đối phương ăn quá ngon lành, một bát mì lớn như vậy mà hắn ăn sạch sành sanh. Phải biết rằng đây là quán ăn nội bộ đấy, bát cực kỳ to, vì vậy Phương Mộc không nhịn được lên tiếng.
"Ăn rất no."
Tô Bình Nam gác đũa, nghiêm túc trả lời: "Nhưng ngươi đã gọi cho ta thêm một bát mì, sao ta có thể lãng phí?"
Ánh mắt của nam nhân hơi kỳ lạ, tựa như đang nhớ lại quá khứ xa xăm: "Mọi người đều nói ngành này của các ngươi rất vất vả, nhưng ai mà chẳng vất vả chứ!"
Hiển nhiên là Tô Bình Nam nghĩ đến cảnh ngộ ở thời không kia. Hắn tiếp tục nói: "Ta từng trải qua quãng thời gian nhiều ngày không có cơm ăn, chạy như điên trong tuyết suốt bốn ngày, không ăn thứ gì ngoài giải khát bằng tuyết trắng trông thì sạch sẽ nhưng thật ra chứa đầy vi khuẩn."
Nam nhân cảm khái.
"Ta cũng từng trải qua một bữa cơm ăn một cân rưỡi thịt bò, sau đó còn có thể ăn tiếp hai bát bún lòng chỉ vì ta không biết tiếp theo liệu có xảy ra tình huống bất ngờ khiến ta bị đói liên tục hay không."
Tô Bình Nam đặt đũa xuống: "Vì vậy có thể xa xỉ, nhưng không thể lãng phí."
Nam nhân rất coi trọng Phương Mộc, trong vài năm tới đối phương nhất định sẽ thăng chức như tên lửa, một bước lên mây, liên tục phá được một loạt vụ án lớn, cuối cùng ngồi lên vị trí giám đốc sở cảnh sát Phúc Châu.
Mà tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam dự định tiếp nhận mạng lưới của tập đoàn Viễn Hoa, không thể thiếu được phải giao thiệp với người này. Cho nên hắn rất sẵn lòng nể mặt đối phương.
Điểm khiến Tô Bình Nam coi trọng Phương Mộc là người này thật sự có trách nhiệm. Một năm sau khi hắn ngồi vững vị trí giám đốc sở cảnh sát, dưới ánh mắt của bao người, hắn bất chấp nguy cơ mất chức vào tù mà bắn chết tên nghi phạm nghe nói đã hại chết người thân của sư phụ hắn.
Sau đó Phương Mộc đưa ra lời giải thích chứ không giấu giếm: "Chứng cứ của chúng ta không đủ để phán quyết hắn tội tử hình, chỉ có thể bắn chết hắn lúc hắn ngoan cố chống cự. Hắn không chết thì ai trả mạng cho cả nhà sư phụ ta?"
Sự việc ầm ĩ, cuối cùng Phương Mộc không ngồi tù nhưng bị sa thải, trở thành một kẻ nhàn nhã.
Cầm được buông được. Có ơn báo ơn, có oán báo oán. Tất nhiên đáng được coi trọng.
"Hình như Tô tổng rất coi trọng ta."
Trực giác của Phương Mộc nhạy bén cỡ nào, hắn lập tức phát hiện ra Tô Bình Nam đối xử đặc biệt với mình. Không phải bất kỳ đại gia có vô số thuộc hạ bưu hãn và tài sản chục tỷ nào bàn chuyện trao đổi với một cảnh sát tép riu cũng sẽ đến quán ăn ven đường dạng này.
Ít nhất Đại Lại tổng sẽ không. Mỗi lần Phương Mộc gặp Đại Lại tổng, tuy đối phương không thể hiện ra ngoài nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự coi thường trong lòng đối phương.