"Thêm bạn thêm đường."
Tô Bình Nam châm xì gà, ngồi thẳng lưng: "Ta thích người làm giao dịch với ta, bởi vì thường thì qua lại thời gian dài sẽ trở thành bạn."
Phương Mộc im lặng. Hắn hiểu ý của đối phương, nhưng đó không phải điều hắn muốn. Hắn chỉ muốn biết tung tích của Người Tuyết. Hắn không tin loại người cường thế này có thể tiếp tục dễ nói chuyện như vậy.
"Bạn? Bạn của Tô tổng ta không với nổi. Ta tới tìm Tô tổng với ý định làm một cuộc giao dịch với ngươi."
Phương Mộc không tiếp lời mà nói sang chuyện khác: "Tô tổng buông lời hung ác trên giang hồ, tất nhiên sốt sắng tìm ra hung thủ. Ta có manh mối về khẩu súng kia, hơn nữa ta chưa kịp ghi manh mối này vào báo cáo."
"Nói ra điều kiện của ngươi."
Tô Bình Nam biết muốn lôi kéo người như Phương Mộc thì tuyệt đối không thể gấp gáp.
"Bốn năm trước Phúc Châu có một vụ án mất tích."
Vẻ mặt Phương Mộc phức tạp: "Người mất tích là sư nương của ta và con gái của nàng. Ta và sư phụ đã khám xét hiện trường kỹ lưỡng những năm lần."
Nam nhân cười cay đắng: "Tất cả đồ dùng trong nhà và cả mặt đất đều đã bị người ta dùng khăn lau, sạch đến mức không dính một hạt bụi. Không có bất kỳ vết chân và dấu vân tay nào."
Trong mắt Tô Bình Nam lóe lên vẻ kinh ngạc. Trong trí nhớ của hắn, ở một thời không khác đối phương đã tốn mười năm để tìm ra nghi phạm, có thể thấy thù hận sâu nhường nào.
Hèn chi đối phương thà từ bỏ tương lai cũng phải bắn chết kẻ kia.
"Ta chỉ tìm được một chút xíu tàn thuốc và nửa dấu vân tay trong rãnh nước."
Giọng điệu của Phương Mộc bình tĩnh: "Bởi vì hôm đó tuyết lớn, trước cửa còn bị người ta đắp người tuyết, cho nên ta gọi hung thủ là Người Tuyết."
"Không phải ngươi tìm nhầm người rồi chứ?"
Tô Bình Nam nuốt mây nhả khói. Hiện tại hắn lập tức nắm quyền chủ động, bởi vì hắn biết rõ đối phương thù hận sâu cỡ nào: "Ngươi muốn tiền muốn quyền, ta đều thỏa mãn ngươi. Nhưng ngươi lại muốn ta tìm người?"
Nam nhân xòe tay: "Ta là thương nhân, không có cách nào."
"Ngươi có."
Phương Mộc nhìn Tô Bình Nam, chậm rãi cất lời: "Lấy ngọc làm đường lấy vàng làm ngựa, Hồng Bào ca ác nhất Thiên Nam. Đừng tưởng ta không biết ngươi là ai."
Phương Mộc tiếp tục nói: "Ta cung cấp manh mối cho ngươi, nhưng ngươi không thể làm bậy.
Sau khi ngươi tìm được những người đó, ngươi có thể giao cho ta, ta đảm bảo bọn hắn sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng."
Tô Bình Nam im lặng vài phút, đã có quyết định. Hắn chậm rãi lắc đầu: "Giao dịch thì được, nhưng ta sẽ không giao người cho ngươi. Ngươi dựa vào đâu mà chắc chắn ta có thể tìm được bọn hắn? Có lẽ bây giờ bọn hắn đã giương buồm ra khơi rồi."
Trong giọng nói của nam nhân tràn đầy sát ý.
"Đừng tưởng người khác đều là kẻ ngu. Hiện tại thuộc hạ của ngươi, tức vị Phật kia đang trên đường tới Ninh thành. Người của ta đã đi theo. Cho nên nếu ngươi đi, ta nhất định sẽ nắm thóp ngươi."
Phương Mộc cười gằn: "Nơi này là Phúc Châu."
"Thế à?"
Tô Bình Nam cúi người về phía trước, âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Hải Đông Thanh ăn cơm tội phạm những tám mươi năm, có vô số kẻ mạnh, mà Mộ Dung Thanh Thanh được ca ngợi là Đấu Chiến Thắng Phật tài giỏi nhất. Ngươi nói xem nàng dựa vào đâu?"
"Uống trà đi."
Chủ quán cơm là Tường thúc cười ha hả đi ra, đặt một ấm trà xanh lên bàn, vừa nhìn gương mặt lạ Tô Bình Nam vừa giải thích: "Người mới hả? Chỗ ta không bán rượu kẻo các ngươi uống rượu hỏng việc."
Hiển nhiên lão đầu hiểu lầm Tô Bình Nam là cảnh sát mới vào ngành. Tô Bình Nam cười hờ hững.
"Trà ngon. Thế sự như nước, người như trà."
Nam nhân nhìn Phương Mộc đã tính trước mọi việc: "Vả lại, hình như chúng ta không phải loại quan hệ có thể uống rượu."
Phương Mộc có sự tự tin của mình.
Hắn cho rằng Tô Bình Nam đã tung tin trong tam giáo cửu lưu trên giang hồ, vậy thì nhất định sẽ đánh nhanh thắng nhanh. Do đó, manh mối của hắn là một lợi thế vô cùng lớn.
Huống chi Phương Mộc cho rằng Mộ Dung Thanh Thanh ra ngoài muộn như vậy nhất định là có liên quan đến vụ nổ súng. Người của mình theo dõi chặt Mộ Dung Thanh Thanh đi làm việc, sự việc không có tiến triển, Tô Bình Nam chịu áp lực về thời gian thì chỉ có thể đồng ý điều kiện của mình.
Từ chỗ A Thổ bá, Phương Mộc đã biết nam nhân này được xem là nhân vật kiểu mẫu trong tam giáo cửu lưu toàn phương Bắc, đối phương không thể mất thể diện.
Phương Mộc yêu cầu giao ra hung thủ bởi vì hắn cho rằng chuyện này không ảnh hưởng tới thể diện của Tô Bình Nam. Vì thế, hắn cho rằng hiện tại quyền chủ động đang nằm trong tay mình.
Tô Bình Nam có phán đoán của mình.
Nam nhân có lòng tin tuyệt đối với cấp dưới của mình và mạng lưới quan hệ mà hắn dày công tạo dựng. Cho dù Phương Mộc không nói, hắn tin rằng dựa vào thế lực của mình cũng có thể tìm ra hung thủ trong thời gian ngắn nhất.
Hai người không nói gì. Tường thúc ở bên cạnh cũng phát hiện ra bầu không khí giữa bọn hắn rất kỳ lạ. Hắn im lặng rời đi, nhất thời trong quán ăn vắng vẻ tĩnh lặng như tờ.
…
Mặc dù Mễ Nam hơi nóng nảy và xốc nổi, nhưng không thể không thừa nhận trong công việc nàng là một tay đấm giỏi. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng Phương Mộc đồng ý cho nàng gia nhập tổ 6. Huống chi sự tồn tại của nàng quả thật đã tô điểm thêm chút sắc màu cho tổ đội chỉ toàn đàn ông này.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Phương Mộc, sáu phút sau Mễ Nam lái xe lao như bay và hai đồng nghiệp đã đợi ở ngã tư. Quả nhiên mấy phút sau, biển số xe mà sếp nói lướt qua trước mặt bọn hắn.
Mễ Nam lập tức bám theo. Bởi vì nàng nhìn thấy người lái xe là nữ nhân áo đỏ hôm nay đã chặn đám người các nàng ngoài cửa.
Xe của đối phương chạy rất nhanh, thẳng tiến tới đường quốc lộ dẫn tới Ninh thành. Mễ Nam vừa báo cáo tình hình vừa ra sức giẫm chân ga.
Nữ nhân kia lái xe đúng là đồ điên. Không chỉ Mễ Nam, ngay cả hai đồng nghiệp khác cũng tái mét mặt mày. Đối phương không hề giảm tốc độ, có mấy lần bọn hắn trơ mắt nhìn xe của nàng sượt qua chiếc xe đối diện ở khoảng cách hẹp.