Nữ nhân là một loài sinh vật kỳ lạ. Sau khi biết đối phương là ai, Mễ Nam bắt đầu đọ sức với chiếc xe phía trước. Một chiếc xe hơi Santana bình thường theo sát xe Mercedes đắt đỏ của đối phương trên con đường đông xe cộ.
Hai đồng nghiệp nam sợ hết hồn. Ngay khi bọn hắn định khuyên bảo Mễ Nam đừng liều mạng như thế, rốt cuộc nàng cũng dừng xe trước cửa một cây xăng ven đường. Điều này khiến hai người thở phào nhẹ nhõm.
"Không đúng."
Mễ Nam híp mắt nhìn chiếc xe Mercedes đậu ở siêu thị của cây xăng, giọng điệu nghi hoặc: "Đối phương đã vào trong năm phút rồi, sao vẫn chưa ra?"
Tính cách nữ hài rất quả quyết, nàng lập tức nhảy xuống xe: "Tiểu Vũ, ngươi trông chừng phía trước. Tiểu Lục, ngươi đi ra đằng sau. Ta vào trong xem thế nào."
"À đúng rồi, sếp nói lần này là việc riêng, không có giấy chứng nhận của cấp trên. Nếu đối phương hỏi thì cứ nói chúng ta nghi ngờ trên xe của nàng có hàng cấm."
Khi gặp chuyện, điểm mạnh của nhóm Phương Mộc lập tức bộc lộ. Mễ Nam nói xong, hai nam nhân nhanh chóng gật đầu rồi lập tức nhảy xuống xe theo, âm thầm canh chừng hai cửa ra vào của siêu thị.
…
Mễ Nam chậm rãi đi vào siêu thị.
Siêu thị này có quy mô không nhỏ, đủ loại hàng hóa bày la liệt trên kệ hàng. Có lẽ là do thời gian, bên trong chỉ có mấy tài xế lái xe đường dài đang chọn đồ.
Nữ nhân áo đỏ kia không có trong đó.
"Ông chủ, ngươi có thấy người này không?"
Kệ hàng rất cao, Mễ Nam bị che khuất tầm mắt, không tiện hành động. Nàng đi đến hỏi thăm ông chủ đang ngủ gà ngủ gật ở cửa: "Nữ nhân mặc đồ đỏ, cao hơn ta tầm này."
Nữ hài khoa tay múa chân.
Ông chủ gật đầu, chỉ vào toilet: "Vào rồi, nhưng chưa thấy ra."
"Vâng, cảm ơn ông chủ."
Mễ Nam gật đầu với ông chủ rồi bước nhanh tới WC. Mặc dù sếp của mình không nói ra nguyên nhân, nhưng sự khôn khéo và tài năng của Phương Mộc đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các thành viên tổ 6.
Tuy nữ hài không biết kế hoạch của sếp là gì, song nàng vẫn chấp hành rất kiên quyết.
Nhất định là có vấn đề.
Mễ Nam chờ thêm khoảng năm phút, nữ tử áo đỏ vẫn chưa ra ngoài. Nàng lập tức đưa ra phán đoán. Đối phương lái xe nhanh như vậy, lại còn rời khỏi thành phố lúc đêm khuya, nhất định là có việc gấp.
Nếu là việc gấp thì làm sao có thể nán lại chỗ này lâu như vậy. Nghĩ đến đây, Mễ Nam đi nhanh tới WC, sau đó vén rèm cửa ra.
Rèm cửa mới vén ra một góc, một bàn tay duỗi ra nhanh chư chớp. Khi nhìn thấy mặt của Mễ Nam, người ra tay khẽ "ồ" một tiếng. Tuy nhiên, Mộ Dung Thanh Thanh ra tay không chậm chút nào, sống bàn tay bổ mạnh vào vị trí cổ họng của Mễ Nam. Mễ Nam gập người vì đau đớn.
Đối phương lên gối thúc vào sườn nữ hài. Nhất thời Mễ Nam cảm thấy nội tạng của mình sắp bị đánh nát. Nàng vô cùng đau đớn, nhưng lại không thể hét thành tiếng.
Bởi vì tay kia của đối phương đang bóp chặt cần cổ thon dài của nàng, đè lại toàn bộ âm thanh. Nàng chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm" yếu ớt.
Tận đến giờ phút này Mễ Nam vẫn chưa nhìn rõ mặt đối phương, nhưng thông qua màu đỏ nàng đã biết đối phương là ai.
Nữ hài sợ hãi khôn cùng!
Sao nữ nhân này lại đáng sợ đến thế? Mễ Nam còn chưa kịp suy nghĩ tiếp đã bị Mộ Dung Thanh Thanh dùng sống, bàn tay bổ mạnh vào vị trí mang tai, lập tức ngất xỉu.
Mễ Nam đã ngất xỉu không biết rằng lần gặp Mộ Dung Thanh Thanh ở bệnh viện đã cứu mạng nàng!
Nửa tiếng trước Mộ Dung Thanh Thanh phát hiện có kẻ bám đuôi. Với lòng dạ độc ác và thủ đoạn tàn nhẫn của nàng, tất nhiên phản ứng đầu tiên là phản kích.
Nếu như lúc đó nàng không nhận ra Mễ Nam là nữ cảnh sát ở bệnh viện, thì thứ đánh vào cổ họng của đối phương không phải sống bàn tay, mà là dao găm sắc bén.
Nữ nhân đỡ Mễ Nam đặt vào một ngăn trong WC, sau đó bình tĩnh đi ra ngoài. Lúc nãy nàng nhìn thấy có ba người xuống xe, như vậy bây giờ chỉ cần giải quyết hai cái đuôi còn lại.
…
Tiểu Vũ vẫn luôn theo dõi cửa trước. Hắn là cảnh sát lâu năm, mặc dù không đi vào nhưng vẫn có thể đoán chính xác tình hình bên trong thông qua việc quan sát bên ngoài.
Kệ hàng rất nhiều, rất cao.
Vì vậy tầm nhìn không tốt, hắn nhất định phải nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Mắt Tiểu Vũ híp lại, bởi vì hắn chợt trông thấy nữ nhân áo đỏ kia thản nhiên đi ra, mà Mễ Nam vốn nên đi theo phía sau nàng thì chẳng thấy bóng dáng. Tiểu Vũ lập tức đi tới. Nhưng hắn không chú ý thấy Mộ Dung Thanh Thanh nhếch môi cười mỉa.
…
Trong cuộc đời mỗi người đều gặp một vài chuyện khắc sâu ký ức.
Sau này ông chủ ngủ gà ngủ gật kia kể một câu chuyện trong rất nhiều năm.
"Hạ quốc có kungfu thật đó!"
Ông chủ đã lớn tuổi hùng hồn nói với đứa con trai điên cuồng sùng bái đám UFC đấu cận chiến: "Ta tận mắt nhìn thấy một lần, ôi sao mà tiêu sái!"
Con trai bĩu môi, quay đầu đi không quan tâm tới hắn. Ông chủ siêu thị rầu rĩ. Hắn vĩnh viễn không quên hình ảnh một thoáng kinh hồng vào một ngày cách đây chục năm.
Ở cửa siêu thị có một chiếc xe mô tô, và cả mấy chiếc thùng rỗng đã dỡ hàng chất đống ở đó. Bên cạnh còn có ít gạch đỏ mà ông chủ định xây chuồng cho chó.
Bởi vì nữ nhân áo đỏ rất xinh đẹp, cho nên ông chủ lúc ấy vẫn còn trẻ liếc nhìn nhiều lần. Ai mà chẳng thích cái đẹp, không phải chuyện gì to tát.
Khi đối phương đi ra cửa, ông chủ nở nụ cười quyến rũ rất giống Lưu thiên vương: "Người đẹp ơi, lúc nãy có một cô gái tìm ngươi đó."
"Ta biết rồi."
Mộ Dung Thanh Thanh lập tức hiểu ra người mà ông chủ nói tới là nữ hài kia. Nàng cười nhẹ, gật đầu nói: "Bụng nàng khó chịu, cần chút thời gian."
Ngay khi ông chủ tính trò chuyện với người đẹp hiếm gặp này thêm vài câu, hắn thấy nữ nhân di chuyển.
Nhanh như thỏ!
Ông chủ vốn không có trình độ học vấn cao, trong đầu tự dưng nhảy ra câu thành ngữ này.