Mộ Dung Thanh Thanh vừa ra cửa lập tức đá liên tục vào đống thùng trước cửa. Thùng rỗng bay lên, thình lình đập vào Tiểu Vũ tay đã đặt bên hông, không cho đối phương bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
Khi thùng bay lên, Mộ Dung Thanh Thanh vén chiếc áo khoác ngoài màu đỏ như áo choàng lên, sau đó mũi chân bỗng phát lực, cả người vọt lên cao như tên bắn.
Trong lúc thực hiện một loạt động tác này, nữ nhân còn không quên cầm một viên gạch lên.
Trời sinh sức lực của nữ nhân đã yếu hơn nam nhân, điều này không vì Mộ Dung Thanh Thanh tài hoa hơn người mà thay đổi. Hiển nhiên đối phương và nữ hài kia cùng phe, nàng không thể giết chết.
Nhưng Mộ Dung Thanh Thanh đã quen ra đòn giết người. Trong trường hợp không thể lấy mạng đối phương, lực công kích của nàng giảm đáng kể. Vì vậy nàng rất thông minh dùng đến quán quân trong top bảy vũ khí.
Hòn gạch!
Tiểu Vũ bị cái thùng bay tới che khuất tầm mắt. Khi hắn nhìn thấy bóng người màu đỏ thì đã muộn rồi.
Mộ Dung Thanh Thanh đá vào trán Tiểu Vũ. Hắn lảo đảo lùi về sau. Nữ nhân không cho đối phương cơ hội đánh trả, hòn gạch trong tay nện vào mang tai đối phương một cách chính xác.
Nam nhân hét lên.
Động tác này cực kỳ nhanh gọn lẹ, đến lúc này vạt áo khoác của Mộ Dung Thanh Thanh mới từ từ hạ xuống. Cảnh tượng này khiến ông chủ siêu thị quan sát cả quá trình há miệng to đến mức có thể nhét hai quả trứng gà!
Mộ Dung Thanh Thanh là lão giang hồ, nàng không vội rời đi mà bước tới bên cạnh chiếc xe của đám Mễ Nam vẫn chưa tắt máy. Sau khi tắt máy, nàng mới nghênh ngang rời đi.
"Cái đệt!"
Ông chủ ngơ ngác nhìn chiếc xe kia rời đi, cực kỳ giống thiếu niên nhìn thấy Ultraman trong hiện thực, chỉ có thể dùng câu chửi thề kinh điển nhất để diễn tả tâm trạng phấn khích của mình.
…
Trong tiệm mì yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh. Nhìn Tô Bình Nam bình chân như vại, Phương Mộc bắt máy.
"Sếp, chúng ta mất dấu rồi. Nhưng hẳn là người đi Ninh thành, bởi vì trên đường nàng không đổ xăng."
Giọng nói của Mễ Nam hơi khàn: "Đối phương phát hiện, còn tấn công chúng ta. Hiện tại Tiểu Vũ đã bị thủng màng nhĩ, cổ ta cũng có chút vấn đề, e là tiếp theo ngươi phải đổi người."
"Có ai tiếp ứng cho nàng không?"
Phương Mộc hỏi. Đáp án nhận được khiến hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Bình Nam.
"Không có, đối phương chỉ có một mình. Ta và Tiểu Vũ còn chưa nhìn thấy người đã bị đánh ngất xỉu. Sếp, nữ nhân này rất lợi hại, e là ngươi phải cử nhiều người hơn." Mễ Nam thở hổn hển, trả lời đúng sự thật.
"Về đi."
Rốt cuộc Phương Mộc đã hiểu câu nói "Hải Đông Thanh ăn cơm tội phạm những tám mươi năm, có vô số kẻ mạnh, mà Mộ Dung Thanh Thanh được ca ngợi là Đấu Chiến Thắng Phật tài giỏi nhất" là có ý gì.
Hai tinh anh tốt nghiệp trường cảnh sát với thành tích số một số hai, sau đó lăn lộn trong ngành đã mấy năm, vậy mà vừa chạm mặt đối phương đã bị đánh ngất, hơn nữa còn chưa nhìn rõ dáng vẻ của người ta.
Chênh lệch quá lớn. Điều này khiến nam nhân từ bỏ ý định theo dõi. Hắn chậm rãi gập điện thoại.
"Ngươi thắng rồi."
Phương Mộc nhướng mày nhìn Tô Bình Nam: "Nhưng người của ngươi ngông cuồng kiệt ngạo, làm việc không tuân theo quy tắc như vậy, ngươi không sợ tương lai sẽ xảy ra chuyện sao?"
"Người bọn hắn phải tuân theo là Tô Bình Nam ta, là quy tắc của Cẩm Tú."
Nam nhân kiệt ngạo trả lời.
"Thời gian trôi qua, tin tức trong tay ngươi sẽ càng lúc càng mất giá trị. Lựa chọn thế nào là do ngươi quyết định."
Tô Bình Nam đứng dậy, đưa ra tối hậu thư.
"Thành giao."
Từ lúc chào đời tới nay Phương Mộc luôn kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn bị lép vế.
"Tốt."
Ánh mắt Tô Bình Nam sắc bén: "Hai năm, trong hai năm ta sẽ giúp ngươi tìm ra Người Tuyết."
Phương Mộc ủ rũ cúi đầu, giọng điệu cay đắng: "Ở Hải Dương có một người môi giới tên là Du Tử Viễn. Người này quanh năm bán một ít súng hoặc là xa xỉ phẩm khác cho các đại gia." Tiếp đó, hắn thấp giọng nói: "Chủ của hắn đã xảy ra chuyện, kéo theo hắn bị bại lộ. Hiện tại hắn đang trốn ở khu vực Tín thành. Theo lời khai của đàn em dưới trướng hắn, năm ngoái hắn giúp một số đại gia Tấn Châu kiếm mấy khẩu súng chơi đùa.
Trong đó có hai khẩu súng lục M9."
Phương Mộc chậm rãi nói: "Nếu không phải ta có trí nhớ kinh người, manh mối này chưa chắc bị người khác phát hiện ra."
Nghe vậy Tô Bình Nam uống một hơi cạn sạch tách trà trước mặt. Khi đứng dậy rời đi, hắn hờ hững cất lời: "Hợp tác vui vẻ."
Tiếng động cơ ô tô ngoài cửa vang lên, đoàn xe của Cẩm Tú nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Không một lời thừa thãi, chỉ cần một địa điểm. Tô Bình Nam thản nhiên phô bày nội tình thâm hậu và sự tự tin gần như ngông cuồng của Cẩm Tú.
...
Từ Du tổng được nhiều người tung hô đến Du mặt rỗ làm ổ trong một nhà trọ nhỏ bẩn thỉu, Du Tử Viễn đã cảm nhận được cuộc sống lên voi xuống chó.
Tín thành là nơi khi xưa hắn lập nghiệp, tuy nhiều năm rồi chưa trở về nhưng vẫn có mạng giao thiệp nhất định, vì vậy hắn lựa chọn nơi này để tránh đầu sóng ngọn gió.
Thế sự như nước, người đi trà lạnh.
Du mặt rỗ từng phong sinh thủy khởi không thể nào ngờ được người chịu chứa chấp mình lại là người bạn trước đây mình coi thường nhất, đơn giản chỉ vì lúc xuân phong đắc ý nhất hắn đã đưa cho đối phương hai mươi nghìn tệ tiền cứu mạng.
Vì hai mươi nghìn tệ này mà đối phương chứa chấp hắn, hơn nữa còn giữ kín như bưng.
Hổ chết xương không đổ.
Du tổng gặp nạn vẫn tiêu tiền như nước, chơi bài với mấy người giang hồ trong nhà trọ, kết quả thắng đậm.
"Hai ngươi có biết mình thua ở đâu không?"
Du mặt rỗ thắng tiền đắc ý nói: "Lá gan. Các ngươi không thua ở phương diện tiền bạc, mà thua ở lá gan. Có mấy ván còn không dám nhìn bài."
Hai người chơi bài với hắn đưa mắt nhìn nhau, một nam nhân mũi ưng nói: "Du ca, lai lịch của ngươi không đơn giản nhỉ? Với phong thái này, chắc hẳn ngươi không phải người nơi này."
Du mặt rỗ cảm khái: "Giày da Gaul, gái Nga. Trước đây lão tử chẳng thèm, bây giờ gặp xui xẻo, cmn..."