Hắn còn chưa cảm khái xong, một người trẻ tuổi để tóc ngắn đã thô bạo đẩy cửa ra đi vào phòng, theo sau là người bạn mà hắn vô cùng biết ơn.
"Du Tử Viễn phải không?"
Người trẻ tuổi nhìn Du tổng vẫn ngồi đốt tiền trên chiếu bạc: "Có người hỏi ngươi chút chuyện, ra giá cho ta."
Du tổng mờ mịt nhìn người bạn của mình, đối phương lập tức giải thích: "Tiểu Mãn ca phố Đông, không phải cảnh sát."
Người bạn rất sợ Du mặt rỗ không nói thật, thấp giọng nói: "Hiện tại người này có địa vị cao nhất ở Tín thành, dưới trướng có dân liều mạng."
"Mãn ca đúng không? Ngài hỏi đi."
Câu nói này khiến Du mặt rỗ không còn vẻ đắc ý vừa rồi. Hắn đứng dậy, khiêm tốn nói.
"Nghe nói ngươi từng tuồn ra hai khẩu M9 đúng không? Ta muốn biết chúng rơi vào tay ai."
Giọng điệu của Tiểu Mãn ca rất nghiêm túc: "Ta muốn nghe lời nói thật."
"Lý Hải Thương và Hàn lão ngũ ở Tân Châu."
Nhìn thấy vẻ hung ác trong mắt Tiểu Mãn, Du mặt rỗ không dám giấu giếm bất kỳ điều gì.
"Thù lao."
Tiểu Mãn cẩn thận quan sát ánh mắt của Du mặt rỗ. Sau khi chắc chắn đối phương không nói dối, hắn ném một xấp tiền lên bàn: "Ngoại trừ tiền còn tặng thêm cho ngươi một câu, mau rời khỏi đây đi."
Người trẻ tuổi nhanh chóng rời đi.
Du mặt rỗ là lão giang hồ, lập tức hiểu câu này có ý gì. Đây là ơn lớn bằng trời! Hắn đứng dậy thu dọn đồ đạc, sau đó nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Lúc rời đi, Du mặt rỗ tiện tay ném xấp tiền cho những người đứng xem. Du mặt rỗ lăn lộn giang hồ thành tinh, biết rằng số tiền này rơi vào túi bọn hắn thì tuyệt đối có thể bịt miệng, nếu không bọn hắn sẽ nói ra!
Cho đến vài năm sau, Du mặt rỗ đã trở mình quật khởi mới tình cờ biết được nhân vật lớn đã thu mua tin tức, hơn nữa còn giúp mình thoát nạn chính là Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú.
Không có ai biết từ lúc Tô Bình Nam biết Du mặt rỗ ở Tín thành đến lúc người của hắn tìm đến, thời gian chỉ vẻn vẹn hai mươi lăm phút.
Kẻ thiện chiến không có chiến công hiển hách thì không có ai tung hô.
…
Khác với thái độ hảo hữu hòa nhã của Du mặt rỗ, thủ đoạn của Mộ Dung Thanh Thanh đã tới Ninh thành thô bạo hơn nhiều.
Nghị ca Ninh thành.
Gần đây tên này nổi tiếng trong tam giáo cửu lưu. Hắn hơn ba mươi tuổi, cái đầu trọc không một sợi tóc và biểu cảm quen híp mắt nhìn người khác khiến hắn trông cực kỳ hung ác.
Hắn lập nghiệp nhờ phòng game, có không ít tiền, nhân duyên với đàn bà cũng không tệ.
Chiếc xe Ford Mustang màu đỏ đầu tiên ở Ninh hành càng giúp cho tình trường của hắn thuận lợi.
Nhưng lúc này, Nghĩa ca ngồi trên xe Mustang lại không còn vẻ kiêu ngạo như ngày thường, mà cơ thể cứng đờ, mắt nhìn về phía trước, mặt nhăn mày nhó. Bởi vì một con dao nhỏ sắc bén đang gí vào gáy hắn.
"Nhìn về phía trước, ta hỏi ngươi đáp."
Mộ Dung Thanh Thanh cười gằn: "Nói dối một câu thì dao của ta sẽ đâm vào dây thần kinh ở gáy của ngươi, xuyên qua cơ dưới gáy, dẫn tới tổn thương não bộ."
Nữ nhân đưa ra một ví dụ làm cho Nghị ca sợ vỡ mật: "Như vậy thì dù ngươi không chết cũng biến thành kẻ ngốc không thể tự lo liệu cuộc sống."
"Ta là Nghĩa ca ở đầu phố sau xưởng in ấn."
Nghĩa ca cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất che giấu sóng ngầm trong lòng: "Trong cốp sau xe của ta có một trăm bảy mươi nghìn, nếu hảo hán gặp khó khăn thì coi như huynh đệ này giúp ngươi. Ngươi cầm tiền rời đi, ta tuyệt đối không quay đầu..."
Nam nhân chật vật nói: "Mọi người ra ngoài lăn lộn cũng chỉ vì mấy đồng tiền, không đáng phải giết người."
"Người của ngươi lấy một biển số xe trong tay A Minh thu mua đồ trộm cắp ở Hạ thành, ngươi có biết chuyện này không?"
Câu nói vang lên phía sau khiến cơ thể Nghĩa ca cứng đờ. Sau mấy phút im lặng, hắn gian nan gật đầu, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng tim đã rớt vào hầm băng.
Hắn biết đằng sau là người của ai. Hắn chỉ ôm tâm lý may mắn, không ngờ đối phương lại tìm được mình nhanh như vậy.
…
Hơn năm tiếng trước, tức là lúc chạng vạng tối, A Minh gọi điện cho Nghĩa ca, giọng điệu hoảng loạn nói cho hắn một chuyện: "Cmn ngươi hại ta?"
Lúc đó biểu hiện của Nghĩa ca rất có phong thái đại ca: "Dù trời có sập xuống cũng có người chống đỡ. Có chuyện gì thì ngươi nói đi."
"Biển số xe Hạ A11482 mà ngươi tìm ta lấy xuất hiện ở hiện trường một vụ nổ súng gây chấn động Phúc Châu. Có người bắn Đại Lại tổng."
Giọng điệu của A Minh hơi kỳ lạ: "Nghĩa ca, đừng nói với ta là bây giờ ngươi phách lối đến mức muốn tiến quân vào Hạ thành, ngay cả Đại Lại tổng mà ngươi cũng dám động vào. Ta bị ngươi hại chết rồi."
"Không phải người của ta, ta chỉ giúp bạn bè một việc thôi. Đại Lại tổng sao rồi?"
Nghĩa ca giật mình giờ đã bình tĩnh lại, vội vàng giải thích một câu. Nhưng A Minh biết phân biệt thật giả: "Đại Lại tổng không chết, nhưng có một nữ hài trúng đạn, vẫn chưa vượt qua nguy hiểm."
Nghĩa ca thở phào nhẹ nhõm.
Đại Lại tổng không sao thì sự việc vẫn chưa đến tình trạng không thể vãn hồi, kiểu gì cũng có cách tháo gỡ gút mắc này. Ngay lúc hắn vừa mới thở phào, giọng nói của A Minh tiếp tục vang lên: "Nữ hài bị bắn tên là Tô Định Bắc, nàng có một thân phận khác là thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Cẩm Tú."
"Vậy thì sao?"
Nghĩa ca còn chưa kịp phản ứng, sửng sốt hỏi lại.
"Thì sao? Ông chủ của tập đoàn Cẩm Tú là ai? Tô Bình Nam! Nữ hài tên là gì? Tô Định Bắc!"
"Tiểu Hồng Bào Thiên Nam, nữ hài là em gái của Tiểu Hồng Bào?"
Bấy giờ Nghĩa ca mới kịp phản ứng, bởi vì quá kinh hãi nên điện thoại trượt khỏi tay mà hắn cũng không nhận ra!
Bây giờ mới qua bao lâu mà đối phương đã tìm tới mình? Đây là tốc độ gì chứ?