Mộ Dung Thanh Thanh quen dùng phương pháp trực tiếp để giải quyết vấn đề, hiển nhiên nàng không có kiên nhẫn.
Nghĩa ca có hàng ngàn suy nghĩ trong đầu, nhưng trong mắt Mộ Dung Thanh Thanh lại là ý khác. Trước khi đến, Tô Bình Nam đã nói rất rõ ràng với Mộ Dung Thanh Thanh.
“Nghĩa ca Ninh thành là một nhân vật vô cùng quan trọng. Bất luận ngươi dùng cách nào, nhất định phải bắt hắn lên tiếng. Phải nhanh lên!”
Có lời dặn của Tô Bình Nam, Mộ Dung Thanh Thanh làm việc tất nhiên không cần kiêng kỵ.
Gần như không chút do dự, Đấu Chiến Thắng Phật lòng dạ ác độc lập tức vung tay phải. Một luồng ánh sáng lạnh lóe lên, khiến cho Nghĩa ca vẫn còn đang suy nghĩ nên giải thích như nào không thể không hét lên the thé.
Máu đỏ sẫm từ bên tai trái phun ra, vừa rồi Mộ Dung Thanh Thanh đã cắt đứt nửa bên tai của đối phương!
“Chỉ là nửa cái tai thôi mà, nếu ngươi còn kêu nữa, ta sẽ biến ngươi thành thằng ngốc.”
Nghe thấy đối phương kêu thảm thiết, nữ nhân nhướng mày sốt ruột, giọng điệu lạnh lùng.
Nghĩa ca lập tức ngậm miệng lại, mặc dù cơn đau thấu xương khiến mắt hắn tối sầm, nhưng hắn vẫn cắn chặt môi để không phát ra tiếng.
Tiểu Hồng Bào Thiên Nam cho người đến tìm hắn, là nữ nhân, bản lĩnh rất giỏi, lại còn ra tay nhanh như vậy. Đối phương là ai, đáp án vô cùng sống động.
Nữ nhân hung hãn như thế tuyệt đối không nhiều. Không phải ai khác, nhất định là Phật.
Đấu Chiến Thắng Phật.
“Sự việc chẳng liên quan gì đến ta. Ta có thể thề với ông trời. Không biết ta có cơ hội nói chuyện không?”
Nghĩa ca cảm thấy oan uổng, tốc độ nói chuyện của hắn rất nhanh, giọng điệu chân thành tha thiết. Hắn biết rõ người này dám giết cả chủ. Hắn sợ đối phương tức giận, tiện tay cắt đứt cổ hắn.
“Nói tiếp đi.”
Điểm mạnh của Mộ Dung Thanh Thanh là giết người, nhưng nàng không giỏi phân tích lòng người và phán đoán tình hình, vì vậy nàng cần có đủ thông tin để báo cáo với Tô Bình Nam.
Chưa kể những thứ khác, khả năng nắm bắt tình hình và lòng người của Tô Bình Nam thậm chí còn khiến vị Phật này sợ hãi.
“Khoảng ba ngày trước, một người bạn từng giao dịch với ta nhờ ta giúp đỡ, nói rằng hắn muốn đến Hạ thành thu một món nợ, rất có thể sẽ phải ra tay. Hắn biết ta thường xuyên đến Hạ thành để lấy hàng, cho nên hắn nhờ ta lấy một biển số xe giúp hắn.”
Nghĩa ca run rẩy tiếp tục nói: “Ta nghĩ đó chỉ là một vấn đề nhỏ. Với giao tình giữa mọi người, ta tất nhiên đồng ý rồi.”
“Lý do này rất hợp lý.”
Mộ Dung Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Thu nợ thì còn được, chứ mấy chuyện quá đáng như bắt cóc hoặc chém tay chém chân thì cần biển số xe địa phương để làm gì? Vì sao ngươi lại tin?”
“Người tìm ta là đầu lĩnh ma cô của Tứ gia A thành năm đó, Chính ca. Hắn có tiền án trên người. Mấy ngày nay, cảnh sát Hạ thành siêng kiểm tra biển số xe bên ngoài. Nếu ra mặt nhiều quá sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.” Nghĩa ca trả lời.
“Tên đầy đủ của Chính ca là gì? Ngươi nói Tứ gia là Kiều lão tứ ở A thành à?”
Mộ Dung Thanh Thanh lập tức hiểu ra sự việc, tiếp tục hỏi.
“Chính ca là Lý Chính Quang. Ta từng nhờ người này làm một số việc.”
Nghĩa ca nói hơi mơ hồ không rõ. Mộ Dung Thanh Thanh cảnh giác cười lạnh một tiếng, con dao găm trong nháy mắt đâm thẳng vào vai Nghĩa ca, sau đó dùng sức vặn. Đối phương còn chưa kịp phản ứng đã một lần nữa bị thương.
“Ta ghét nhất là loại người nói chuyện không rõ ràng. Ngươi nhờ hắn giúp cái gì, ngươi hãy thuật lại toàn bộ quá trình các ngươi tiếp xúc không sót một chữ cho ta.”
Nữ nhân lạnh lùng nói: “Ta không phải cảnh sát, ngươi không cần tỏ vẻ tránh nặng tìm nhẹ, nói nhăng nói cuội thường hay dùng để đối phó bọn hắn với ta. Nếu có bất kỳ nghi ngờ nào, ta sẽ ra tay.”
“Ta hiểu rồi.”
Cùng với cơn đau dữ dội, mồ hôi lạnh từ trán Nghĩa ca chảy ra: “Ta quen Lý Chính Quang là vì năm đó ta đã cướp việc kinh doanh cát đất của Kiều Tây Mã Lục. Lý Chính Quang đã giúp ta xử lý hắn, sau đó Lý Chính Quang còn lấy của ta một trăm ngàn.”
“Cho nên, hắn cho rằng ta đã nợ ân tình.”
Nghĩa ca miêu tả lại quá trình hai người tiếp xúc với nhau như thế nào. Sau khi nói xong, hắn cảm thấy ót đau nhói, rơi vào hôn mê.
…
Thời gian vừa đến rạng sáng.
Tất cả các thành phần tạo nên sức mạnh to lớn của Tập đoàn Cẩm Tú vẫn đang hoạt động chuẩn xác.
Biểu hiện của Tô Bình Nam không hề có chút mệt mỏi nào.
Bây giờ biển số xe và súng chỉ vào hai hướng khác nhau, nhưng về cơ bản có một điều chắc chắn, kẻ muốn giết Đại Lại tổng rất giàu có, hoặc rất quyền lực.
Hắn biết Lý Chính Quang. Đàn em của Kiều lão tứ làm việc rất cay độc, là loại dân liều mạng. Sau khi Kiều lão tứ rơi đài, hắn vẫn lăn lộn trong giang hồ. Nếu không trả đủ tiền, nhất định không mời nổi người này.
Về phần Hàn lão ngũ và Lý Hải Thương ở Tấn Châu, hai người đó đều không phải đèn cạn dầu, là những nhân vật liều lĩnh. Hàn lão ngũ đã từng tạo ra một kế hoạch khổng lồ, liên quan đến một vụ án hàng trăm tỷ, cuối cùng chết trong trại giam. Nhưng Tô Bình Nam cho rằng phần lớn số tiền đó đã chảy về một nhân vật không thể tiết lộ.
Kẻ cầm đầu tự sát, sự việc không giải quyết được gì.
Lý Hải Thương lại càng mạnh hơn. Chiến công lớn nhất của người này không phải là trở thành người giàu nhất Tấn Châu, mà là lai lịch thâm hậu đối đầu với Chu công tử lừng lẫy một trời một vực ở Thiên Thượng Nhân Gian Thịnh Kinh!
Chu công tử là ai?
Đệ nhất công tử Hạ quốc chỉ gọi cho có? Điều này đã dẫn đến một loạt những trận ác đấu của Chu công tử hoành hành ngang ngược Tấn Châu về sau.
Lý Hải Thương từng ra lệnh dùng súng giết chín người. Nhưng kết cục của người này là bị người ta dùng súng giết chết ở văn phòng, đặt dấu chấm hết cho một đời thăng trầm.
Hắn đã sống một cuộc đời đặc sắc, nhưng con trai của hắn lại chẳng hăng hái chút nào. Đầu tiên, tên này cưới minh tinh họ Xa, sau đó ly hôn, bồi thường một khoản tiền hậu ly hôn khổng lồ.
Điều này còn chưa tính. Cuối cùng, đứa con trai tai to mặt lớn kia chẳng những phá nát tài sản hơn trăm tỷ mà hắn vất vả cực khổ giành được, thậm chí còn vì hơn một trăm triệu mà biến thành kẻ thất tín.
Điều này khiến cho người ta cảm thấy rùng mình.