Tâm trạng của ông chủ Ngưu vô cùng vui vẻ, thậm chí khi hắn đẩy cánh cửa màu đỏ lòe của Thiên Thượng Nhân Gian, hắn còn mỉm cười.
Hắn rốt cuộc hiểu được cảm giác dưới trướng của mình có một đám người mạnh mẽ hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh là như thế nào. Cảm giác tiền hô hậu ủng mà hắn đang hưởng thụ chỉ có trong các tiểu thuyết võ hiệp mới có.
Hắn dường như biến thành một cao thủ võ lâm tham gia đại hội võ thuật.
Kể ra ông chủ Ngưu cũng thật đáng thương.
Người đi cùng với ông chủ Ngưu đều là người của bảo an Cẩm Tú. Mặc dù thường ngày những người này cực kỳ cung kính với hắn, nhưng bọn hắn rất cứng nhắc.
Những việc nằm ngoài quy củ bảo an của Cẩm Tú cho phép, bọn hắn đều không đáp ứng ông chủ Ngưu.
Ông chủ Ngưu thường hay oán trách hắn đã bỏ ra một số tiền lớn chỉ để thuê những thằng đần.
Đương nhiên, có đánh chết hắn cũng không dám nói ra những lời này. Nếu Tô Bình Nam biết, ông chủ Ngưu không dám tưởng tượng đối phương sẽ xử lý hắn như thế nào.
Đối với Tiểu Hồng Bào, ông chủ Ngưu bụng cao vượt mặt sợ đến tận xương tủy.
…
“Ngưu tổng, khách quý ít gặp, khách quý ít gặp.”
Ông chủ Đàm là người đầu tiên tiến lên đón, ngăn trước đám người ông chủ Ngưu: “Ngươi đến, anh em ta nhất định phải nghênh đón rồi.”
Giọng điệu của ông chủ Đàm ngoài mềm trong cứng: “Ngươi đến, ta hoan nghênh cả hai tay hai chân, nhưng ngươi mang nhiều người như vậy vào đây có vẻ không thích hợp cho lắm. Ở đây, họ Đàm ta vẫn có thể bảo đảm vấn đề an toàn.”
“Ta quen có người hầu hạ rồi.”
Ông chủ Ngưu trừng mắt, nhất thời có thể nói là uy phong lẫm liệt: “Làm sao? Ta không xứng đến Thiên Thượng Nhân Gian sao?”
Bầu không khí lạnh xuống. Nhân viên phục vụ và tiếp khách ngay cả thở mạnh cũng không dám, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng thẳng tắp, sợ tai họa lan đến mình.
Toàn bộ quá trình, ông chủ Đàm đều mỉm cười, nhưng người vẫn đứng chắn trước Ngưu Quảng Phát, không hề di chuyển dù chỉ nửa bước.
Hắn là một người kinh doanh hợp cách, đồng thời còn là một người giang hồ hợp cách.
Cho dù giọng điệu không được khách sáo cho lắm của Ngưu Quảng Phát khiến hắn hơi mất mặt trước người ngoài nhưng hắn vẫn không thu lại nụ cười.
Loại người này, cho dù hắn trở mặt, hắn vẫn mỉm cười.
Nhưng còn chưa đến một phút cuối cùng, ông chủ Đàm không có ý định trở mặt với ông chủ Ngưu. Dù sao, thực lực của tên gia hỏa này không tầm thường. Sau lưng còn có một hung thần ác sát Tiểu Hồng Bào.
Nếu thật sự vạch mặt, cho dù hắn có ưu thế chủ nhà, nhưng thế lực của đối phương vẫn lớn hơn.
“Lúc nào ngươi đến, cánh cửa nơi này vẫn luôn mở rộng hoan nghênh ngươi.”
Ông chủ Đàm ra vẻ khó xử: “Nhưng hôm nay Thiên Thượng Nhân Gian tổ chức bữa tiệc lớn, người bên trong đều là những người có chút mặt mũi. Ngươi mang nhiều người như vậy vào trong, không khỏi khiến người ta có ý kiến.”
Ông chủ Đàm giang hai tay, vẻ mặt vô tội nhìn ông chủ Ngưu: “Ngưu tổng, huống chi đến đây là để vui vẻ, không cần phải phô trương như vậy.”
Nói xong, ông chủ Đàm còn chỉ đội ngũ cận vệ hơn bốn mươi người, ánh mắt chợt lóe lên sự tàn nhẫn.
“Nói trắng ra, hôm nay ta muốn mượn địa bàn của ngươi để tâm sự với Hàn lão ngũ và Lý Hải Thương. Toàn bộ tiêu phí tối hôm nay ta trả gấp đôi, xem như xin lỗi.”
Ngưu Quảng Phát trừng mắt: “Ngươi cho chút thể diện đi, ngày sau chúng ta vẫn còn là bạn bè.”
“Ngươi đương nhiên là có đủ mặt mũi rồi.”
Ông chủ Đàm không nhanh không chậm trả lời: “Nhưng ta thì không còn. Không chỉ ta, hôm nay bên trong có không ít người có mặt mũi, thế thì mặt mũi của bọn hắn phải làm sao bây giờ?”
“Không thương lượng sao?”
Biểu hiện của Ngưu Quảng Phát trở nên dữ tợn.
“Không có thương lượng. Nếu ngươi muốn vào, nhiều nhất ngươi chỉ được mang theo hai người.”
Ông chủ Đàm vẫn mỉm cười. Hắn không tin đối phương dám làm loạn trên địa bàn của mình.
Một giây sau, một khẩu súng đen nhánh chỉ vào trán của ông chủ Đàm, chủ nhân của khẩu súng là một người trẻ tuổi gương mặt hung dữ.
“Ta tên Lâm Trọng, trước kia là người của Điệp ca ở Tấn Châu.”
Người trẻ tuổi trừng mắt nhìn A Hào đang ngo ngoe muốn động: “Ngươi tiến lên một bước, ta bắn thủng đầu hắn.”
Ông chủ Đàm ngây ra.
Hắn thậm chí còn ngửi được mùi lưu huỳnh trong khẩu súng của đối phương. Người này có thể lăn lộn trong giang hồ phức tạp hỗn loạn đến như vậy, hắn thật sự có can đảm.
Ông chủ Đàm khoát tay ra hiệu với đám người A Hào sau lưng đừng lộn xộn, sau đó hắn tiếp tục gào lên với đám nhân viên phục vụ sắc mặt tái nhợt đang đứng ngoài hành lang.
“Các ngươi không được chạy loạn, mất mặt quá.”
Làm xong mọi thứ, ông chủ Đàm mới nhìn Lâm Trọng đang cầm súng chỉ vào mình, cười gằn: “Tuổi tác không lớn, nhưng gan lại rất lớn. Ngươi có biết ta là ai hay không?”
“Ông chủ Đàm của Thiên Thượng Nhân Gian.”
Lâm Trọng chẳng thèm để ý, ánh mắt còn có sự kích động: “Người ta nói ngươi là đại nhân vật ở Thịnh Kinh.”
“Ngươi biết mà ngươi còn dám như vậy?”
Ông chủ Đàm nheo mắt, ánh mắt ẩn chứa dã tính.
“Chúng ta chờ đợi cơ hội này từ rất lâu rồi.”
Lâm Trọng nhếch miệng cười, ánh mắt độc ác nhìn thẳng vào ông chủ Đàm: “Nào, ngươi có dám đánh cược ta dám nổ súng bắn ngươi hay không?”
Ông chủ Đàm bị ánh mắt của người trẻ tuổi uy hiếp, thậm chí A Hào sau lưng không tự chủ giật giật cần cổ.
“Thù này xem như đã kết.”
Ông chủ Đàm nhìn Ngưu Quảng Phát: “Ông chủ Ngưu, chúng ta có ngày sẽ gặp lại, ngươi đừng hối hận.”
Từ ánh mắt tràn ngập sát khí của người trẻ tuổi vừa rồi, ông chủ Đàm biết mình đã thua. Tên gia hỏa đó dám nổ súng thật.
Kinh doanh vừa mới cất bước, sắp sửa ngày thu đấu vàng, hắn không muốn cược tính mạng. Như vậy, chuyện kế tiếp cứ thế mà thuận lý thành chương.