Bên ngoài thì đao quang kiếm ảnh, nhưng bên trong lại tràn đầy sắc xuân.
Cảng tỷ Diệp Văn Văn đã hát tặng hai bài hát lúc này đi xuống hàng ghế dài ở chính giữa, khẽ cười duyên uống rượu với mấy ông chủ vừa ra tay hào phóng.
Những người giàu mới phát tài ở đại lục còn hào phóng hơn những người đã định cư vài năm ở Cảng thành.
Diệp tiểu thư có vốn có liếng. Mặc dù vốn liếng trên người nàng không lớn nhưng thắng ở dáng người rất đẹp, làn da trắng nõn, đôi chân nuột nà khiến ai nhìn cũng thương.
Hàn lão ngũ bỏ ra hơn hai triệu mới đổi được nàng uống rượu cùng, mục đích tất nhiên rõ ràng. Vì thế, cho dù tay chân của đối phương không khách sáo, những người khác cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Mấy nơi này ngươi tình ta nguyện. Cho dù có ra vẻ thận trọng thì cũng là vì giá không đủ. Hiện tại, ông chủ Hàn vung tiền như rác, tất nhiên Diệp cảng tỷ không thể từ chối, lại còn ra vẻ mời chào.
Nhưng trong phòng của Lý Hải Thương, biểu hiện của hắn lại khá nghiêm túc, chỉ miễn cưỡng nói cười.
Hắn biết chuyện Vương Khải đã làm, thậm chí đám người Lão Hổ Cường đến trú tại mỏ than của hắn cũng chỉ để tránh đầu sóng ngọn gió.
Nói thật, hắn cực kỳ bất mãn với hành động của Vương Khải.
Giết Đại Lại tổng thì giết Đại Lại tổng thôi, người của hắn lại nổ súng đả thương Tô tứ của Cẩm Tú là chuyện gì?
Hắn là bạn làm ăn với Vương Khải nhiều năm, hợp tác với nhau trong rất nhiều việc kinh doanh. Hơn nữa mấy năm trước Vương Khải còn giúp hắn giải quyết không ít phiền phức, cho nên hai bên đã trở thành châu chấu trên một sợi dây thừng. Nếu không, Lý Hải Thương chưa chắc đã muốn ra tay giúp đỡ.
Không vì cái gì khác.
Chỉ vì Tiểu Hồng Bào quá dọa người. Mặc dù hắn ra tay ở Tấn Châu không nhiều, nhưng người ngã xuống đều không phải hạng người tầm thường. Hiện tại tin tức truyền về nói Tiểu Hồng Bào đang rất tức giận. Đối phương người đông thế mạnh, chưa chắc không tra ra được.
Chẳng lẽ hắn phải đấu với Tiểu Hồng Bào một trận?
Lý Hải Thương xoa mày lắc đầu.
Gặp gì biết nấy.
Mặc dù Ngưu Quảng Phát ngang ngược càn rỡ nhưng thực lực không thể coi thường. Cho dù hắn không coi ai ra gì nhưng đối với Tiểu Hồng Bào lại nói gì nghe nấy. Thái độ chó săn của Ngưu Quảng Phát khiến mọi người khinh thường, nhưng qua đó cũng gián tiếp nói rõ thực lực đáng sợ của tập đoàn Cẩm Tú.
“Hàn lão ngũ, lão Hải.”
Một giọng nói đột nhiên phá vỡ bầu không khí ấm áp dễ chịu trong phòng. Bảy tám người đẹp, bao gồm Diệp cảng tỷ đều kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Không biết từ khi nào, mười nam nhân mặc vest đen đã bao vây xung quanh. Ngưu Quảng Phát mặt mày hung dữ chất vấn hai người.
“Nói đi, là ai làm?”
Ông chủ Ngưu tiện tay cầm chai rượu đập vào đầu một ông chủ đang có ý định rời đi.
Lúc này, ông chủ Ngưu như trở về thời khắc huy hoàng mười mấy năm trước. Nên biết rằng, ông chủ Ngưu cũng là hạng người tàn ác trong cái xóm thịt cá lúc đó.
Người bị đập một chai rượu vào đầu cũng là một ông chủ nhỏ. Có lẽ hành động rời đi của hắn khiến hai bên đều không vui. Vì thế, khi hắn bị nện ngồi bệt xuống đất, không một ai nhìn hắn.
Ông chủ Ngưu vừa ra tay, hai nam nhân đứng sau lưng Hàn lão ngũ đã nhào đến. Đám cận vệ Cẩm Tú vội vàng nghênh đón.
Ngay sau đó, tiếng rên rỉ và máu nóng trào lên. Một nam nhân dáng người cao lớn rơi xuống mặt bàn chính giữa.
Tiếng bình rượu vỡ vụn và tiếng nữ nhân hét chói tai khiến cho bầu không khí vốn đang ấm áp trở nên yên tĩnh. Một số người mẫu trên sân khấu cũng ngừng động tác biểu diễn.
Mọi người đều tập trung vào khu vực chính giữa bên dưới. Ánh mắt của không ít người hiện lên sự hưng phấn cười trên nỗi đau của người khác. Không ngờ có người dám làm loạn trên địa bàn của ông chủ Đàm. Hôm nay, người đến tham dự đều là những người có mặt mũi ở Thịnh Kinh, đám người hung ác kia nhất định sẽ bị trừng phạt.
Nói cách khác, hành động này không phải đánh vào mặt ông chủ Đàm, mà còn đánh vào mặt của một nửa tam giáo cửu lưu Thịnh Kinh.
“Là ai làm?”
Ngưu Quảng Phát không tự chủ bắt chước biểu hiện của nhị ca Tô Bình Nam, tiếp tục hỏi.
“Lão Ngưu, ngươi dám chơi trò này để dọa ta sao?”
Hàn lão ngũ miệng ngậm điếu xì gà có tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư xảo trá nhất trong ngành than đá. Mấy năm nay, người có thể phát tài trong ngành này không phải hạng người thiện lương. Hắn nhìn cảnh tượng trước mặt, chẳng những không sợ, ngược lại còn lạnh lùng trả lời một câu, sau đó ôm Diệp cảng tỷ đang hoảng hốt vào lòng.
Bất luận thế nào, trong trường hợp như thế này, hắn nhất định phải tỏ ra cao ngạo.
Ngưu Quảng Phát biết rất rõ chuyện hôm nay, bất luận kết quả như thế nào, mâu thuẫn giữa hắn và hai người kia đã không thể điều hòa. Nhưng Tô Bình Nam là lão đại mà hắn đã nhận. Hắn không hề sợ hãi kết quả đó.
Không phục, vậy thì đánh một trận chứ sao?
Đời này Ngưu Quảng Phát hắn chỉ sợ một người, nhưng không phải hai người trước mặt. Thậm chí hắn chẳng thèm quan tâm đến lời uy hiếp của ông chủ Đàm.
Trong nhận biết của ông chủ Ngưu, chỉ cần Tô Bình Nam nói có thể, lão Ngưu hắn không cần sợ hãi.
“Lần này ta đến chính là muốn như vậy đấy.”
Ngưu Quảng Phát bật cười: “Ngày hôm qua, có người bắn sáu phát súng về phía Tô tứ của Cẩm Tú ở Hồng Lâu Hạ thành.”
Ông chủ Ngưu vừa nói chuyện vừa quan sát biểu hiện của từng người: “Tô tứ của Cẩm Tú là ai, có lẽ mọi người còn chưa quen thuộc lắm, nhưng hẳn mọi người cũng biết cái tên Tô Bình Nam chứ?”
Diệp cảng tỷ ngồi trên đùi Hàn lão ngũ vừa rồi còn cảm thấy cơ thể của nam nhân thả lỏng, bây giờ hắn đột nhiên cứng ngắc, trong lòng không khỏi tò mò với cái tên này.