Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1632 - Chương 1632. Ngươi Được Lắm

Chương 1632. ngươi được lắm
Chương 1632. ngươi được lắm

“Tiểu Hồng Bào Thiên Nam, tai nghe đến mọc kén. Tô tứ là thân thích của hắn à? Nhưng có liên quan gì đến chúng ta?”

Hàn lão ngũ vẫn biểu hiện tùy ý như cũ, nhưng đã lặng lẽ ngồi thẳng người.

“Khẩu súng bắn người là loại hình M9 được nhìn thấy ở Hạ quốc. Vừa lúc Tiểu Hồng Bào ca có được tin tức từ một người tên là Du mặt sẹo.”

Biểu hiện của ông chủ Ngưu dần dần lạnh lùng lại: “Du mặt sẹo nói, trong thời gian ba năm hắn đã giúp người ta thu mua loại vũ khí này. Hai người hỏi hàng trùng hợp ở Tấn Châu.”

Bầu không khí như đông cứng lại.

Ngưu Quảng Phát nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Một người là Hàn lão ngũ ngươi, người còn lại là ông chủ Lý.”

“Ta chưa từng sử dụng khẩu súng của mình.”

Hàn lão ngũ hiểu lần này Ngưu Quảng Phát tìm đến không phải đánh nhau vì thể diện, mà là giúp Tô Bình Nam làm việc. Lúc này, nếu hắn còn cố chấp thì hắn sẽ chết.

Hắn nhìn thấy sắc mặt khó coi của ông chủ Đàm trong đám người và khẩu súng đang chỉ vào đầu ông chủ Đàm. Mặc dù hắn không tin ông chủ Ngưu dám giết hắn trước mặt mọi người nhưng hắn vẫn thức thời đưa ra đáp án.

“Khẩu súng mà ngươi nói hiện đang ở trong biệt thự của ta. Nếu ngươi không tin, ta sẽ cho người đi lấy. Ngươi đừng có chụp cái bô đó lên đầu ta. Ta và Cẩm Tú không thù không oán, ta không làm mấy chuyện nhàm chán như vậy đâu.”

Mặc dù điệu bộ của Hàn lão ngũ vẫn hùng hổ nhưng tất cả mọi người đã nhận ra được Hàn lão ngũ ngoài mạnh trong yếu.

Điều này khiến cho ông chủ Đàm đứng trong đám người phải thở dài.

Hôm nay, mặt mũi xem như mất hết, cho nên hắn nhất định phải lấy lại. Nhưng phản ứng của Hàn lão ngũ lại càng khiến hắn kiêng kỵ Tô Bình Nam thêm mấy phần. Hắn hiểu, ngay cả Hàn lão ngũ cuồng vọng cũng phải nhượng bộ trước hung danh của Tiểu Hồng Bào.

“Ta sẽ cho người đi lấy.”

Ngưu Quảng Phát gật đầu, nghi ngờ đối với Hàn lão ngũ giảm xuống hơn phân nửa. Sau đó, hắn nhìn Lý Hải Thương đang im lặng không nói một câu bên cạnh.

“Mất rồi, mất từ rất lâu.”

Lý Hải Thương nheo mắt trả lời: “Ta mua về chơi được mấy ngày. Bình thường ta hay ném nó trong xe. Kết quả, xe đã bị người ta ăn cắp.”

Thấy Ngưu Quảng Phát không tin, Lý Hải Thương mỉm cười nói tiếp: “Nhưng có vẻ ông chủ Ngưu ngươi tay hơi bị dài rồi đấy. Bây giờ, ngay cả việc xe ta bị mất, ta cũng phải báo cáo với ngươi? Ngươi nên biết rằng, vòng quan hệ ở Tấn Châu không phải của riêng ngươi.”

Lúc này, Lý Hải Thương không quên châm chọc một câu, ý đồ lấy lại quyền chủ động nói chuyện. Câu nói này quả nhiên có hiệu quả. Biểu hiện của Hàn lão ngũ bên cạnh trầm xuống.

“Chuyện này không đem ra đùa được đâu.”

Ông chủ Ngưu nghiêm túc nói: “Con mẹ nó, ta không phải cảnh sát. Ta chỉ biết ngươi không lấy ra được thì chính là ngươi rồi.”

Ông chủ Ngưu khịt mũi coi thường lý do mà Lý Hải Thương đưa ra. Hắn mỉm cười châm chọc: “Lý do này không có tác dụng gì đâu. Dù sao mọi người cũng chẳng phải con nít.”

Dứt lời, ông chủ Ngưu đặt một chiếc điện thoại trước mặt Lý Hải Thương: “Tiểu Hồng Bào ca đã dặn dò. Nếu có người không đưa ra được, hắn không ngại nói chuyện với đối phương.”

Trong lòng Lý Hải Thương vô cùng tức giận nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh. Hắn chậm rãi cầm điện thoại lên.

Bên trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm ổn.

“Lý tổng, ngươi hãy nói người ra tay là ai.”

Giọng điệu Tô Bình Nam cực kỳ bình tĩnh, giống như không có bất kỳ tình cảm nào: “Bởi vì ngươi muốn giết Đại Lại tổng, cho nên ta cho ngươi một cơ hội nói chuyện. Nếu ngươi không giao người, thần tiên cũng không cứu được ngươi.”

“Không phải ta làm.”

Lý Hải Thương còn chưa nói xong đã bị Tô Bình Nam cắt ngang. Tô Bình Nam vẫn kiêu ngạo như trước, không cho đối phương bất cứ thời gian để từ chối: “Một trăm ba mươi bảy nhân mạng trong vụ tai nạn mỏ núi Ân. Nếu ngươi không nói, phần kết quả điều tra sẽ được đặt trên bàn của cục trưởng Lý vào sáng ngày mai.”

Giọng điệu của nam nhân lạnh đến thấu xương: “Tiểu Hồng Bào ta có thể dùng đầu để đảm bảo, ngươi nhất định phải chết.”

Cái gì là Cẩm Tú? Cái gì là Tô Bình Nam?

Nam nhân này vĩnh viễn cẩn thận đến đáng sợ. Trong lúc Ngưu Quảng Phát đi tìm người, hắn đã nhanh chóng tìm được điểm yếu của hai người kia.

“Người nổ súng tại hai mỏ than núi Long. Nửa năm trước, ta đã đưa cây súng cho Vương Khải, Vương Khải ở A thành.”

Im lặng một hồi, Lý Hải Thương lên tiếng.

Lý Hải Thương là ai? Tại sao một câu của Tô Bình Nam lại có thể ép hắn chịu thua được chứ?

Quan trọng Tô Bình Nam đã nói ra con số kia.

Một trăm ba mươi bảy. Ý nghĩa đằng sau nó mới khiến ông chủ Lý không rét mà run.

Tai nạn mỏ núi Ân mới xảy ra cách đây một năm, và đó luôn là cái gai trong lòng Lý Hải Thương.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn dần rời bỏ ngành khai thác khoáng sản, bắt đầu lấn sân sang ngành thép.

Con số mà tập đoàn khoáng sản báo cáo trong thảm họa khai thác mỏ chỉ có sáu người, nhưng con số thực tế là một trăm ba mươi bảy người.

Đây không phải là con số mà người bình thường có thể biết được, ngay cả trong tập đoàn của ông chủ Lý, hắn cũng cho rằng không quá mười người biết con số này.

Đối phương dễ dàng biết tất cả những điều đó khiến cho Lý Hải Thương từ bỏ sự phản kháng cuối cùng.

“Lão Ngưu, ngươi được lắm.”

Lý Hải Thương đưa điện thoại cho Ngưu Quảng Phát, cố gắng chống đỡ: “Cùi chỏ ngoặt ra ngoài. Ta sẽ nhớ kỹ lần này.”

Ngưu Quảng Phát đứng dậy, rót thẳng ly rượu vang trước mặt xuống đầu Lý Hải Thương. Hành động này khiến Lý Hải Thương trừng như muốn nứt cả mắt, nhưng nhìn ánh mắt sắc bén như dao của hai nam nhân đằng sau, hắn cố gắng đè xuống cơn giận trong lòng.

“Mặc kệ lý do gì, nói tóm lại súng của ngươi đã bắn trọng thương Tô tứ của Cẩm Tú.”

Ông chủ Ngưu chẳng thèm quan tâm ánh mắt oán độc của người trong phòng, hắn đứng dậy, kiêu hãnh nói: “Cho nên, coi như ta mời ngươi ly rượu này, ngươi không cần khách sáo.”

Hết chương 1632.
Bình Luận (0)
Comment