Tin tức trong những trường hợp như thế này sẽ được lan truyền rất nhanh. Không bao lâu sau, tin tức một mình Ngưu Quảng Phát hắn áp đảo hai đại phú hào Tấn Châu trên địa bàn của ông chủ Đàm sẽ được lan truyền rộng rãi.
Món lợi ăn theo những chuyện này mãi mãi không thiếu. Qua lần này, hẳn cũng là lúc trao đổi vị trí trong hội nghị hiệp thương chính trị Tấn Châu và liên đoàn Công thương rồi.
Đám người ông chủ Ngưu đến nhanh mà đi cũng nhanh. Tố chất của bảo an Cẩm Tú được bộc lộ rõ trong thời khắc này.
Mở đường, bọc hậu, ai làm việc nấy. Bọn hắn vây quanh ông chủ Ngưu nhanh chóng rời khỏi. Thiên Thượng Nhân Gian đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Hôm nay có không ít nhân vật tam giáo cửu lưu đến đây. Bình thường bọn hắn cũng có qua lại không tệ với ông chủ Đàm, nhất thời tất cả ngo ngoe muốn động. Nhưng trước khi ra tay, mọi người đều nhìn về bàn ở phía Tây.
Nói đúng ra, bọn hắn nhìn nam nhân đang ngồi ở vị trí chủ vị trên bàn.
Nam nhân gầy gò trạc ba mươi, miệng ngậm điếu thuốc, tóc cắt ngắn, trông sạch sẽ, tươi tắn, dưới ánh đèn mờ ảo thậm chí còn có đường nét thanh tú, hoàn toàn có cảm giác không hợp với những tên gia hỏa mặt mũi độc ác cùng một bàn.
Nam nhân khoát tay với những ánh mắt đang nhìn mình, chỉ mỉm cười nhìn đám người ông chủ Ngưu cùng ông chủ Đàm không ngừng nhìn hắn, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.
Hắn không động, tất cả mọi người cũng không động. Điều này khiến cho bầu không khí trở nên quỷ dị.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ. Dưới chân thiên tử cũng không ngoại lệ.
Sau khi đám người Tiểu Hỗn Đản, Trần Thành, Tuần Phụng Thiên chết, đám lưu manh các lộ bắt đầu xuất hiện, những kẻ chuyên chế nổi lên không ngừng.
Giang hồ sóng lớn đãi cát.
Hung ác không phải là điều kiện thành danh. Để có được chỗ đứng trong thế giới tàn khốc này, ngươi cần phải có tiền, có mạng lưới quan hệ và có thể làm mọi việc một cách bình thường thì ngươi mới có thể thực sự đứng vững.
Do đó, trong khoảng thời gian từ cuối những năm 1990 đến đầu thế kỷ 21, những người được xem là kẻ ngang bướng thật sự không có mấy ai.
Đánh giá của mọi người có thể khác nhau, nhưng bất kể là ai khi nói về người nổi tiếng nhất Thịnh Kinh cũng không thể bỏ qua tên của một người.
Gia Đại.
Danh xưng này đại ca của bốn thành phố cũng phải nể mặt. Hắn là Nhậm Gia Đại, trưởng phòng Thương mại Thịnh Kinh.
Tên gia hỏa này sinh ra trong khu quân đội, đủ nghĩa khí, đủ cay độc, cho nên hắn có rất nhiều anh em, nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu Thịnh Kinh. Danh tiếng thậm chí còn áp đảo Tiểu Tây Thiên tài hùng thế lớn, đàn em vô số.
Tối nay, Tiểu Tây Thiên không đến, Bắc Thành Đỗ cũng không đến. Như vậy, Nhậm Gia Đại có danh hiệu Nghĩa Bạc Vân Thiên chính là chủ chốt thay mặt cho tất cả những kẻ có tiền ở đây.
“Đại ca, ta đã điều tra sơ bộ, đây có thể là nội đấu của đám ông chủ ở Tấn Châu.”
Một trong những đàn em đáng tin cậy của Gia Đại là A Sâm đã ra ngoài nghe ngóng tin tức, sau đó trở về cúi đầu nói nhỏ bên tai nam nhân. Khi hắn nhắc đến mấy chữ ông chủ than đá, giọng điệu của hắn có chút khinh thường.
“Nhưng cứ như vậy mà để bọn hắn đi, Ngưu Quảng Phát đã đánh vào mặt ông chủ Đàm, cũng là đánh vào mặt chúng ta.”
“Ý của ngươi là?”
Gia Đại phả ra làn khói thuốc, nhìn cấp dưới mà mình tin tưởng nhất.
“Ta mặc kệ đám ông chủ than đá đó nội đấu với nhau, nhưng Ngưu Quảng Phát phải rót trà nhận sai với ông chủ Đàm, sau đó gửi phong bao lì xì xin lỗi mới được.”
A Sâm trả lời.
“Bọn hắn là người tỉnh Xuyên, rất thông minh. Người ta đã không thèm để ý đến ngươi, ngươi lại còn nhiệt tình. Nói thật đi, ngươi đã ngủ với mấy em ở đây rồi?”
Gia Đại mỉm cười mắng một câu, sau đó hắn dụi tàn thuốc nói tiếp: “Ngươi có biết đằng sau Ngưu Quảng Phát là ai không? Tiểu Hồng Bào Thiên Nam đấy. Chúng ta ngăn hắn lại, chẳng khác nào muốn đấu một trận với Tiểu Hồng Bào sao?”
“Đại ca, ngươi sợ hắn?”
Trong mắt A Sâm, Gia Đại quả thật không gì làm không được. Hắn nghe xong, có chút không phục: “Một tên nhà quê chỉ dám diễu võ giương oai ở Thiên Nam.”
Ở Thịnh Kinh luôn có những kẻ sinh ra mắt cao hơn đầu, không vì nghề nghiệp mà sinh ra thay đổi. Hiển nhiên, A Sâm chính là một trong số đó.
“Ngươi đấy, tuổi còn non lắm.”
Gia Đại lắc đầu: “Kinh doanh của hắn trải rộng khắp cả nước, nhưng cứ như vậy mà bỏ đi khiến cho mặt mũi của ta không được dễ coi.”
Nam nhân nói xong, lập tức đứng dậy, bước theo hướng đám người Ngưu Quảng Phát dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
…
“Ông chủ Ngưu, khi nào thì ngươi có thể thả ta ra?”
Ông chủ Đàm bị đám người bao vây, giọng điệu không được vui. Hắn bị nhiều người nhìn như vậy, mất hết mặt mũi, không thể nhịn được, cuối cùng lên tiếng châm chọc: “Tối nay ngươi đủ uy phong rồi. Ngươi có biết, ngươi làm loạn như vậy chẳng khác nào đánh vào mặt những người có tiền ở Thịnh Kinh hay không?”
Ông chủ Ngưu gãi đầu. Hưng phấn qua rồi, bây giờ hắn cảm thấy sợ. Cũng may khí thế hung hăng của bảo an Cẩm Tú bên cạnh đã tiếp cho hắn dũng khí, cho nên hắn mới không rụt rè.
“Ta còn phải làm phiền ông chủ Đàm đưa đến cửa.”
Ngưu Quảng Phát đáp lại.
Hiện tại, lưng của hắn đã phát lạnh. Hắn quyết định, thời gian về sau hắn chỉ ở lại Thịnh Kinh, tuyệt không ra vào mấy chỗ hỗn tạp của tam giáo cửu lưu nữa.
Ai biết được tên kia có nổi điên đòi lại món nợ ngày hôm nay hay không.
Bước chân của mọi người ngừng lại.
Một nam nhân trung niên gầy gò với mái tóc ngắn, ngón tay cầm điếu thuốc mới châm, tay kia cầm một cốc bia đầy xuất hiện trên con đường phía trước ông chủ Ngưu.
Lúc nào cũng phải đẹp trai, mặt tiền không thể đổ, đây là đức tính chung của đám đầu gấu thế hệ này.