Cúp điện thoại, biểu hiện của Nhậm Gia Đại trở nên ngưng trọng.
Hắn là nhân vật lăn lộn giang hồ nhiều năm. Hắn một thân một mình cản lại Ngưu Quảng Phát, đây là dũng khí, cũng là phán đoán.
Ngưu Quảng Phát thì không sao, nhưng ánh mắt của đám nam nhân cấp dưới nhìn hắn như mắt sói. Lúc đó, hắn thật sự hơi sợ.
Đáng tiếc, ông chủ Ngưu không phải Tô Bình Nam.
Ông chủ Ngưu phú quý bức người không có hung tính ăn sâu tận xương tủy như Tô Bình Nam. Cho nên, mặc dù người mà hắn nuôi đều là sói con của Cẩm Tú nhưng hắn cảm thấy không đáng phải trở mặt.
Cho nên hắn mới tặng hoa.
Bất kể sau này ai đề cập đến vấn đề này trong giới, bọn hắn đều giơ ngón tay cái với Gia Đại, còn nói việc này làm rất đẹp.
“Điện thoại của ai thế?”
A Sâm mở to ánh mắt chỉ toàn là sự sùng bái: “Đại ca uy phong quá.”
“Tiểu Hồng Bào.”
Nhậm Gia Đại không hề che giấu người anh em thân thiết nhất của mình: “Hắn nói hắn không vui về việc ta bảo Ngưu Quảng Phát tặng hoa, nói mấy ngày nữa sẽ đến chơi với ta.”
A Sâm lơ đễnh nói: “Chơi thì chơi. Thịnh Kinh là địa bàn của chúng ta, ta sợ hắn sao?”
Nhậm Gia Đại không lên tiếng, nhưng từ những sự kiện về Tô Bình Nam, hắn rút ra được người này rất cường thế và tàn ác. Đối phương sẽ không đơn giản gọi điện thoại như thế.
…
Nhậm Gia Đại đã đoán đúng.
Tô Định Bắc bị bắn, rất nhiều người ngoảnh mặt làm ngơ với những gì mà Tô Bình Nam đã nói. Vì thế, nam nhân quyết định lộ ra răng nanh của mình.
Tô Bình Nam dã tâm bừng bừng sẽ để cho tam giáo cửu lưu trong toàn bộ Hạ quốc nhìn thấy được sức mạnh của Cẩm Tú.
Việc Nhậm Gia Đại ra mặt chính là một hòn đá mài dao rất tốt.
Đây là thứ nhất.
Thứ hai, tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam phải bước ra ngoài.
Mặc dù trọng tâm của tập đoàn Cẩm Tú nằm ở Thiên Nam và nước ngoài, nhưng sự bùng nổ bất động sản và kiếm tiền từ nhà ở do Chu trưởng lão đề xuất sau cuộc khủng hoảng tài chính cho thấy lĩnh vực bất động sản đã bắt đầu thời kỳ hoàng kim nhất.
Tô Bình Nam lực lượng đông đảo sẽ không bỏ qua thời cơ ra trận tốt nhất này. Tập đoàn Cẩm Tú nhất định sẽ ra ngoài.
…
“Vương Khải.”
Khi Ngưu Quảng Phát nhắc đến cái tên này với Tô Bình Nam, hắn đã thăm dò rõ ràng toàn bộ đầu đuôi. Nam nhân suy nghĩ một chút rồi bấm điện thoại cho Đại Lại tổng.
Từ tốc độ đối phương nghe điện thoại, hiển nhiên Đại Lại tổng đang trằn trọc khó ngủ.
“Tô tổng?”
Đại Lại tổng cười ha hả, giọng nói không hề có chút buồn ngủ nào.
“Giờ này mà ngươi còn gọi nhất định có tin tức tốt.”
“Người muốn giết ngươi là Vương Khải.”
Tô Bình Nam nói: “Nếu không có chuyện gì khác xảy ra, ta sẽ đưa những người đó trở về Hạ thành trước bình minh. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi định làm như thế nào với Vương Khải?”
“Vương Khải?”
Đại Lại tổng phản ứng hơi chậm, qua mười mấy giây mới hung dữ trả lời: “Vương Khải của A thành?”
“Đúng.”
Tô Bình Nam lẳng lặng chờ đáp án của đối phương. Suy cho cùng thì chuyện này là di chứng của việc hắn mượn dao giết người. Đối với lão gia hỏa đằng sau Vương Khải, Tô Bình Nam vẫn cẩn thận như cũ.
“Mua người giết ta, ta sẽ giết chết hắn.”
Cũng là hạng người mạnh mẽ, mạch suy nghĩ của Đại Lại tổng rất rõ ràng, thể hiện bản chất của hắn.
“Sự việc phát sinh ở Hạ thành, cho nên ta có thể dùng mối quan hệ của mình để định tội chết cho hắn. Ta biết rõ hắn, thậm chí ta còn có thể đến Thịnh Kinh một chuyến, sẽ có người đè bẹp người sau lưng hắn.”
Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
Đây là bản năng mà bất cứ kiêu hùng nào cũng phải có. Đại Lại tổng không phải hạng người thiện lương.
“Không nhất thiết phải giết chết, nhưng gần đây hắn sống ở A thành cũng không thoải mái cho lắm.”
Tô Bình Nam cân nhắc lời nói rồi mới lên tiếng: “Ta có thể giúp ngươi lấy được một vài thứ. Nếu ngươi đã muốn đánh hắn, nhất định phải đánh chìm.”
“Được.”
Đại Lại tổng luôn cảm thấy cách làm của Tô Bình Nam hợp với tâm ý của mình. Hắn không để ý đến cánh tay bị thương, lập tức đứng dậy: “Nửa tiếng sau, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”
Cúp điện thoại, Đại Lại tổng mới phát hiện trong lúc hắn hoàn toàn không có manh mối về vụ nổ súng, Tiểu Hồng Bào tốn chưa đến chín tiếng đã có thể tìm được chính chủ.
Đây là năng lượng kinh khủng đến cỡ nào.
…
Lúc này Đại Lại tổng còn chưa biết, trong lúc hắn đang trò chuyện với Tô Bình Nam, Đỗ Cửu tập đoàn Cẩm Tú đã đến núi Nhị Long cách Vận thành không xa.
Trước kia, núi Nhị Long rất hoang vu.
Nhưng những năm gần đây, vì chứa nhiều than đá nên ngôi làng nhỏ dưới chân núi vốn có tên là thôn Tiêu đã dần biến thành một thị trấn nhỏ. Con chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đầy đủ nội tạng. Những người xuống mỏ đều dùng mạng kiếm tiền, còn những người đào mỏ liều mạng để kiếm tiền. Vì thế, bọn hắn đều không phải hạng người tiết kiệm tiền. Cho nên, thị trấn Tiêu vẫn có đủ loại hình kinh doanh như rượu và tình dục.
Nhưng lúc này, thị trấn tối đen như mực. Ba giờ sáng, đèn pha của hai chiếc xe ô tô chiếu sáng phá tan sự buồn ngủ của thị trấn.
Chiếc xe địa hình Toyota màu đen dừng lại ở ngã tư thị trấn Tiêu. Bảy tám nam nhân nhảy ra khỏi xe gần như ngay khi chiếc xe dừng lại.
Tố chất cơ thể và trật tự rành mạch của những người này khiến cho Hậu Đông chờ ở đây từ sớm không nhịn được phải nheo mắt lại.
“Ngươi là cảnh sát Hậu?”
Nhìn Đỗ Cửu bước xuống xe giống với nam nhân được miêu tả trong điện thoại, hắn lập tức cười nói: “Lần này làm phiền ngươi rồi.”
Nam nhân còn chưa dứt lời, đằng sau đã có người đưa cho hắn một cái túi màu đen.
Hậu Đông không chút khách sáo tiếp nhận, mở ra xem đại khái rồi ước lượng trọng lượng của chiếc túi. Kết quả làm cho cảnh sát Hậu rảnh rỗi nhiều năm mừng rỡ như điên.
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”
Gương mặt Hậu Đông chỉ toàn là ý cười: “Các ngươi là bạn của ông chủ Ngưu, ta nên chiếu cố mới đúng chứ.”
“Lên núi đi.”
Đỗ Cửu mỉm cười, nhìn về phía ngọn núi trong bóng đêm, ánh mắt lạnh như băng.