“Hắn bảo ta lên hát một bài.”
Chu công tử mỉm cười, vẫn còn dáng vẻ sảng khoái như xưa: “Lúc đó ta không dám từ chối, cho nên ta đã bước lên sân khấu.”
“Ánh sáng và sân khấu mà ta mơ ước, thậm chí còn có đủ sự chú ý. Ta đánh bạo lập tức hát một bài.”
Chu công tử nhớ lại quá khứ, vẻ mặt buồn bã, bởi vì hai bên trong cuộc xung đột không quan trọng là tốt hay xấu, nhưng đối với nàng, bọn hắn là quý nhân trong cuộc sống này.
Lên sân khấu, nữ nhân hát một bài Dạ Lai Hương.
Tiếng nhạc và giai điệu quen thuộc thực sự đã thu hút những tràng pháo tay trong bầu không khí quá mức yên tĩnh này. Khi nàng đang bối rối không biết phải làm gì tiếp theo, đột nhiên những lẵng hoa trị giá 8.888 nhân dân tệ tràn ngập sân khấu.
Người tặng là ông chủ Ngưu, người mở miệng yêu cầu tặng hoa là Gia Đại.
Sau khi nữ hài lên đài, Gia Đại toét miệng cười nói với Ngưu Quảng Phát.
“Ông chủ Ngưu đến địa bàn Thịnh Kinh cũng phải phô trương thanh thế một chút chứ, đúng không?”
“Đúng!”
Mặc dù Ngưu Quảng Phát không hiểu Gia Đại nói vậy là có ý gì nhưng đối phương nói không sai, cho nên hắn vẫn gật đầu.
“Như vậy, ta cho người lên hát cho ông chủ Ngưu một bài, không biết ông chủ Ngưu có nể mặt hay không, để bầu không khí được vui vẻ một chút.”
Ông chủ Ngưu nhìn nam nhân cúi đầu đốt điếu thuốc, nhẹ gật đầu. Sau đó, hắn quay sang nhìn ông chủ Đàm: “Ngươi giúp ta đưa một trăm sáu mươi tám lẵng hoa kia cho nữ hài kia.”
Ông chủ Đàm gật đầu. Nhân viên phục vụ bên cạnh lập tức hành động. Âm nhạc trên sân khấu vang lên. Đám tam giáo cửu lưu bắt đầu vỗ tay. Bầu không khí yên tĩnh được khơi dậy ngay lập tức.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Gia Đại đều không ngờ rằng nữ hài mặc đồ bồi bàn này lại có thể hát hay như vậy. Chính nhờ bài hát đó mà Chu công tử đã trở thành ca sĩ thường trú ở quán bar của ông chủ Đàm, sau đó từng bước bước ra ngoài.
Không ai có thể ngờ rằng cuộc tranh chấp giang hồ tưởng chừng như đổ máu này lại kết thúc như vậy, càng không thể ngờ rằng Chu công tử vốn ngây thơ không biết gì lại trở thành người được lợi lớn nhất.
Thế sự vô thường cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
…
“Lão sư được người ta phát hiện rồi tiến vào ngành giải trí như vậy sao?”
Sau một đoạn miêu tả mập mờ, những nữ hài lắng nghe say mê đã bày tỏ sự ngưỡng mộ và tò mò. Một nữ minh tinh kinh nghiệm phong phú không kém hỏi một vấn đề khiến cho Chu công tử bối rối nhiều năm mới giải được.
“Vì sao đám người kia đang phát sinh mâu thuẫn lại bảo ngươi lên hát thế?”
Nữ minh tinh có thể tưởng tượng được hoàn cảnh phức tạp lúc bấy giờ, cho nên nàng cảm thấy rất tò mò vấn đề này.
Đúng vậy, vì sao lại bảo nàng lên hát? Vấn đề này đã khiến nữ hài cảm thấy khó hiểu thật lâu nhưng sau khi Chu công tử thành danh mới có đáp án.
Bởi vì người chỉ vào nữ hài tên là Nhậm Gia Đại.
Ở Thịnh Kinh, ngươi có thích người này hay không không quan trọng, nhưng người này là một đầu gấu được tất cả mọi người công nhận, ngoại trừ Tiểu Hỗn Đản.
Đầu gấu là gì?
Đầu gấu không phải lưu manh.
Miêu tả những người này là cao thủ dân chơi sẽ chính xác hơn. Chơi xuất sắc, chơi tinh thông, chơi đến khi tất cả đều giơ ngón tay cái. Đây mới là Nhậm Gia Đại.
Cản đường, dựa vào người đông thế mạnh giúp ông chủ Đàm ép Ngưu Quảng Phát? Sau đó đối đầu với Tiểu Hồng Bào Thiên Nam?
Không dễ chơi, và không đáng.
Nhưng chẳng lẽ để Ngưu Quảng Phát rời đi như thế?
Quá mất mặt.
Nên biết rằng, thể diện của đám đầu gấu thế hệ này thậm chí còn lớn hơn cả trời. Cho nên, khi đầu gấu đã chỉ tay vào nữ hài, hắn chẳng quan tâm nữ hài hát hay dở ra sao. Hắn muốn khi tất cả mọi người đề cập đến chuyện này đều sẽ nói một câu, Ngưu Quảng Phát Tấn Châu nhất định phải tốn một triệu cho một cái chỉ tay của Nhậm Gia Đại hắn.
Như vậy, vừa có thể bảo vệ được mặt mũi của tam giáo cửu lưu Thịnh Kinh, đồng thời còn thể hiện hắn chơi rất đẹp.
Sau khi người này chết, thậm chí còn có người còn đánh giá một câu.
Gia Đại chết, đầu gấu có thể chơi ra chơi không còn nữa. Bởi vì những người còn lại chỉ toàn là lưu manh vì lợi ích cá nhân mà giết nhau thôi, không đảm đương được hai chữ đầu gấu.
“Bởi vì nếu ta lên hát, có người sẽ không nhảy vào vũng nước đục này, đồng thời còn bảo vệ mặt mũi cho người khác.”
Đây là câu trả lời của Chu công tử.
…
Thật ra, nữ nhân cũng không biết sau khi nàng bước xuống sân khấu được hai mươi phút, nam nhân thông minh tuyệt đỉnh kia cho Nhậm Gia Đại nghe một cuộc điện thoại.
“Một cái chỉ tay trị giá một triệu.”
Giọng nam nhân bên kia vô cùng bĩnh tĩnh: “Gia Đại, quả nhiên rất biết chơi. Ít ngày nữa, ta sẽ đến chơi cùng với ngươi.”
“Ngươi là ai?”
Bởi vì không thích giọng điệu của đối phương, cho nên sắc mặt của Gia Đại đã trầm xuống.
“Ta là Tô Bình Nam.”
Giọng nói của đối phương vẫn bình thản như cũ: “Tô Bình Nam của Cẩm Tú Thiên Nam.”
Nhậm Gia Đại làm việc rất đẹp. Chẳng những xung đột không phát sinh, lại còn ném bậc thang cho ông chủ Ngưu, mặt mũi cũng giữ lại được.
Cách chơi quá điêu luyện.
Gia Đại biết rất rõ, không cần quá nhiều ngày, sự việc rất nhanh sẽ được truyền đi thành một kiểu khác.
Đó là, trong bữa tiệc Bách Hoa Yến của Thiên Thượng Nhân Gian, đầu gấu lớn nhất Thịnh Kinh Nhậm Gia Đại ép Tiểu Hồng Bào một đầu.
Đây là tin tức lớn!
Mặc dù tập đoàn Cẩm Tú càng lúc càng khiêm tốn, nhưng đề cập đến Thiên Nam, Tô Bình Nam long bàng hổ cứ vẫn là một cái tên được nhắc đến thường xuyên.
Mấy năm qua, người quật khởi không ít. Nhưng nếu hỏi một câu, rất nhiều người đều biết rằng, Tô Bình Nam khiêm tốn vẫn cường thế cỡ nào.
Toàn bộ tam giáo cửu lưu Hạ quốc, ai có thể ép được Tiểu Hồng Bào?
Không có.
Nhiều năm như vậy, sự tàn nhẫn của Tô Bình Nam khiến cho vô số người phải tránh né. Đột nhiên xảy ra chuyện hôm nay, còn không bị thổi phồng đến tận trời sao?