Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1640 - Chương 1640. Tấn Công Cảnh Sát

Chương 1640. Tấn công cảnh sát
Chương 1640. Tấn công cảnh sát

Vincent Blair là người có vóc dáng khôi ngô, mái tóc hoa râm, mặc chiếc áo vest màu đen, đeo cặp mắt kính gọng vàng, nhìn cực kỳ giống một lão thân sĩ.

Đương nhiên, đây là ấn tượng của người không biết hắn.

Bởi vì người biết hắn, không ai có thể liên tưởng động vật ăn thịt kền kền và thân sĩ với nhau.

Sau khi hắn bước xuống máy bay, biểu hiện của nam nhân cao ngạo đến mức mắt không thèm nhìn đám quan chức cấp cao xứ sở kim chi đang khom người chín mươi độ.

Hắn quay đầu lại, chậm rãi nói với trợ lý đang tra cứu tin tức thị trường: “Thị trường ngoại hối ở xứ sở kim chi hiện nay thế nào?”

Trợ lý là một thanh niên tóc vàng mắt xanh. Hắn nhanh nhảu trả lời: “Chỉ năm phút trước khi chúng ta xuống máy bay, thị trường ngoại hối của bọn hắn đã sụp đổ, hiện tại mọi giao dịch đều dừng lại.”

Trợ lý trẻ tuổi nở nụ cười dữ tợn giống như ông chủ của mình: “Nói cách khác, đất nước đã phá sản.”

“Rất tốt.”

Lúc này Vincent mới nở nụ cười. Sau khi tiến lên vài bước, hắn vươn tay với mấy vị quan chức cấp cao còn đang cúi đầu nói: “Ta rất thích xứ sở kim chi, chúng ta hãy cùng nhau vượt qua khó khăn này nhé.”

“Vâng, cảm ơn Vincent tiên sinh.”

Là một trong những quan chức cấp cao của bộ phận tài chính, Phác Tác Thái cung kính nói.

Trong phòng nghỉ tại sân bay, Triệu Trấn Vũ đứng thẳng người, biểu hiện bình tĩnh nhìn người phụ trách quỹ IMF - Vincent được một số đồng nghiệp của hắn đón lên xe rời đi, rốt cuộc không nhịn được cười phá lên.

Hắn biết rằng kể từ thời điểm nam nhân này đặt chân lên xứ sở kim chi, đất nước này đã xong đời, cơ hội thay đổi hoàn toàn trật tự đã đến.

Tiếng cười của hắn rất khàn, giống như sắt đá cọ xát vào nhau, khiến cho thư ký của hắn là Lưu Quang Thù nhất thời kinh ngạc.

“Thứ trưởng, thật sự không cần chúng ta ra mặt nghênh đón sao? Như vậy không được lịch sự cho lắm.”

Thư ký thận trọng lên tiếng.

“Thái độ của chúng ta không ảnh hưởng đến những gì con kền kền này làm với đất nước. Dù sao, bây giờ đất nước chúng ta không còn chỗ phản kháng.”

Triệu Trấn Vũ tươi cười nói: “Từ giờ trở đi, ta sẽ không còn phải chịu đựng lòng tham của đám công đoàn đó nữa. Đã đến lúc đất nước này phải thay đổi.”

“Thứ trưởng nói rất đúng.”

Lưu Quang Thù khom người.

“Ngươi là người trẻ tuổi rất thông minh, có trình độ và có ánh mắt.”

Triệu Trấn Vũ vỗ vai thư ký đi theo mình nhiều năm: “Hơn nữa còn có dã tâm.”

Nam nhân thấp giọng nói tiếp: “Nhưng ngươi đã chọn sai đường. Ngươi không nên thông báo nhiều chuyện của ta cho đám tài phiệt đó. Nếu ngươi cố gắng làm như vậy, ngươi chỉ đi vào con đường mà ta đã đi trước đó.”

Lưu Quang Thù ngạc nhiên ngẩng đầu, sắc mặt chuyển sang tái nhợt.

“Cứ làm chó cho đám tài phiệt đó chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Giọng nói của Triệu Trấn Vũ dường như phát ra từ kẽ răng: “Tạm biệt Quang Thù, ta sẽ rất nhớ ngươi.”

Khi nam nhân nói xong, đám người Lý Tử Thành đã xuất hiện trong phòng nghỉ. Tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn Lưu Quang Thù đã ngã bịch xuống đất.

Hắn không ngờ hắn chỉ thông báo một số tin tức cho mấy nhà tài phiệt, vậy mà lại bị phát hiện. Hơn nữa, hắn thật sự không hiểu vì sao thứ trưởng Triệu lại chọn hợp tác với một công ty tài chính nước ngoài?

Bởi vì hắn cho rằng Samsung mới là tất cả.

“Việc ngươi mất bảy trăm triệu won trên thị trường ngoại hối là một cái cớ chính đáng để tự tử. Hơn nữa ta cũng biết được lời hứa hẹn của tập đoàn Samsung đối với ngươi.”

Triệu Trấn Vũ khoát tay: “Lên đường bình an.”

Mười lăm phút sau, Lưu Quang Thù, thư ký của hệ thống tài chính đã nhảy xuống từ cao ốc sân bay, trở thành một trong những người nhảy lầu tự tử trong cuộc khủng hoảng tài chính.

Có lẽ rất nhiều người bạn của hắn cảm thấy bi thương cho hắn, nhưng cái chết của hắn lại rất êm đềm.

Hôm nay là ngày đầu tiên Vương Văn Huy chỉ huy giao thông một mình.

Sự hồi hộp và phấn khích đã bóp méo các loại cử chỉ và động tác mà thanh niên này đã thuộc lòng, nhưng thời gian trôi qua, hắn dần khôi phục lại tinh thần.

Sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Ngay khi đồng chí Tiểu Vương đang cầu nguyện hắn sẽ không gặp phải tình huống bất ngờ nào, hắn chợt nhìn thấy một chiếc xe địa hình Toyota màu trắng đang lao như điên về phía một chiếc Santana.

Chiếc xe địa hình cố ý.

Gần như ngay lập tức, đồng chí Tiểu Vương đã đưa ra nhận định này bởi vì động lượng của chiếc xe địa hình gần như đã sẵn sàng giết người.

Âm thanh va chạm rất lớn, những mảnh vỡ của chiếc xe vương vãi khiến người đi đường bỏ chạy và la hét. Cảnh tiếp theo khiến đồng chí Tiểu Vương lao đến hiện trường vụ tai nạn để cứu người kinh ngạc dừng lại.

Đầu tiên, một vài nam nhân nhảy khỏi xe địa hình, vẻ mặt nghiêm nghị và thờ ơ, bọn hắn gần như không chút do dự lao về phía chiếc Santana bị lật.

“Trả thù?”

Đồng chí Tiểu Vương vừa mới có suy nghĩ này trong đầu đã bị lật đổ bởi hành động của một số người nhảy xuống từ chiếc Santana. Người từ trong chiếc Santana bị đụng giống như báo săn chui ra ngoài nghênh đón.

Nắm đấm, bàn chân, lòng bàn tay, đầu gối.

Bóng người xuất hiện từ chiếc Santana đã phát động cuộc tấn công đầu tiên, đó là một người tấn công năm người! Động tác lên xuống khiến nhiều người qua đường phải há hốc mồm.

Lưu Mãng Phu nhìn rất uy phong nhưng trong lòng khổ không thể tả. Thực tế không phải phim ảnh, những kẻ đánh hắn đều là những tay lão luyện!

Những người dưới quyền Tô Bình Nam mạnh như vậy sao?

Lưu Mãng Phu kinh ngạc lùi lại một bước, giơ tay cản cú đá ngang hiểm hóc của Lục Viễn, đồng thời xuất trình giấy tờ tùy thân.

“Các ngươi đang tấn công cảnh sát à?”

Lưu Mãng Phu vô cùng hung dữ nhìn chằm chằm vào đám người Lục Viễn, giọng điệu kỳ quái. Hắn không ngờ đội ngũ của mình bị phát hiện thì không nói, thủ đoạn của đối phương còn hung ác như thế.

Hắn thực sự không thể ngăn chặn cuộc tấn công điên cuồng của đám người Lục Viễn. Vì an toàn, Lưu Mãng Phu lựa chọn tiết lộ thân phận.

Hết chương 1640.
Bình Luận (0)
Comment