Gương mặt Lục Viễn hiện lên sự nghi ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản.
Hắn và Tô Bình Nam đều đoán rằng do người của Ngũ Thập Cửu ca trả thù, nhưng không ngờ lại là người của chính quyền.
Trần Quý Hồng mình đầy bụi đất bò từ trong xe ra ngoài. Vừa nãy lưng của nàng bị va chạm mạnh, đau đến mức khiến nàng không thở nổi.
“Thắng xe không ăn.”
Lục Viễn hiểu, bất luận thế nào tội danh tấn công cảnh sát ban ngày ban mặt không thể đổ lên đầu mình được, cho nên hắn đã tìm cớ cho hành động của mình vừa rồi.
Phì!
Lưu Mãng Phu cất giấy tờ tùy thân của mình, phun ra một bãi nước bọt. Đám người này quả thực không biết xấu hổ. Thắng xe không ăn, vậy khi các ngươi hung dữ xông lên, chẳng có biểu hiện gì là của thắng xe không ăn cả.
“Chúng ta sẽ gánh chịu mọi chi phí tổn thất.”
Lục Viễn giang hai tay, giọng điệu không hề có chút nhượng bộ: “Cho dù các ngươi là cảnh sát, nhưng tại sao các ngươi lại đi theo Tô tổng? Ta cần một lời giải thích hợp lý.”
Bầu không khí có chút giằng co. Điện thoại của Lục Viễn vang lên.
Khi Lưu Mãng Phu lấy giấy tờ tùy thân ra, Tô Bình Nam cách đó không xa đã nheo mắt lại. Giấy chứng nhận này không phải Hạ thành, thậm chí không phải của Phúc Châu.
Chữ tổng bộ Lục Phiến Môn Thịnh Kinh bên trên khiến Tô Bình Nam cẩn thận phải cau mày. Hắn lập tức quay người rời đi, đồng thời gọi điện thoại cho Lục Viễn.
“Cắn chết lý do giấy tờ của đối phương là giả, lấy lý do mất phanh buộc đối phương phải làm thủ tục công khai.”
Tô Bình Nam suy nghĩ thật nhanh rồi đưa ra quyết định: “Ta muốn thông qua phương pháp này tìm hiểu xem rốt cuộc bọn hắn đến Hạ thành có mục đích gì? Mục tiêu có phải là ta hay không?”
“Ta hiểu rồi.”
Lục Viễn cúp điện thoại, quay sang nhìn Trần Quý Hồng: “Ta cảm thấy chuyện này nên để đồng chí này xử lý thì tốt hơn.”
Nam nhân chỉ vào đồng chí Tiểu Vương bên cạnh: “Ta không tin, chẳng may các ngươi giả làm cảnh sát thì làm sao bây giờ?”
Tâm của Trần Quý Hồng trầm xuống. Nàng nhìn thấy cảnh sát kia đang gọi viện trợ như thể đang đối mặt với kẻ thù.
Nàng nghĩ một chút, cuối cùng gọi điện thoại cho Lâm Quốc Chính: “Sếp, chúng ta có chút phiền phức.”
…
Che chiếc đồng hồ nổi tiếng trên cổ tay bằng bộ đồng phục y tá rộng rãi, kể từ khi bắt đầu làm việc, đây là lần đầu tiên nữ y tá nhỏ bé mong chờ sự xuất hiện của người nhà bệnh nhân.
Không phải nàng có ấn tượng tốt, mà là nam nhân mạnh mẽ và đáng sợ đó trông quá thần bí, điều này khiến nàng tràn ngập tò mò!
Trong lúc nữ y tá đang ngẩn người, Tô Định Bắc tỉnh lại.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần của nữ hài khôi phục không ít. Nàng vừa mở mắt đã nhìn thấy Tô Bình Nam đẩy cửa bước vào.
“Ta đã giúp ngươi lấy được thứ ngươi muốn.”
Tô Bình Nam khoát tay, lắc lư một cái túi trước mặt Tô Định Bắc, sau đó đặt lên giường nữ hài: “Bổ sung vào bộ sưu tập của ngươi.”
Nữ hài lập tức nở nụ cười. Nàng hiểu nhị ca mang đồ mà nàng cần đến, đại diện cho phiền phức hoặc có thể nói là tai họa ngầm đã được giải trừ.
Nữ y tá bên cạnh ngơ ngác nhìn hai người chơi trò bí hiểm. Trong lúc nàng tưởng rằng Tô Định Bắc nhận được món quà sẽ tỏ ra đáng yêu hoặc nói lời cảm ơn, cuộc đối thoại tiếp theo khiến nàng ngẩn cả người.
“Mọi vấn đề đều có nguyên nhân và kết quả. Ta cần món quà này, nguyên nhân lớn nhất là hy vọng sử dụng thủ đoạn lôi đình của tập đoàn Cẩm Tú chấn nhiếp một số phương diện.”
Tô Định Bắc khôi phục tinh thần, khí chất cao ngạo của nàng bắt đầu hiện ra: “Đến vị trí của chúng ta không tiến ắt lùi. Chỉ cần sơ ý một chút sẽ như tổ kiến bị hủy ngay.”
“Trưởng thành rồi.”
Tô Bình Nam gật đầu: “Quá trình có người nhúng tay. Ngươi cứ xem nó như thú vui khi nhàm chán đi. Ta sẽ giải quyết chuyện còn lại.”
Tô Định Bắc biết rõ mình không giúp được gì, cho nên nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ ra hiệu cho nữ y tá nâng nàng lên một chút. Nàng đột nhiên hỏi một vấn đề.
“Ca, nếu vấn đề của chúng ta bị đảo ngược, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Tô Định Bắc mỗi giờ mỗi khắc đều học tập Tô Bình Nam, nàng hiếu kỳ không biết anh trai của mình sẽ đưa ra quyết định như thế nào.
Tô Bình Nam không trả lời ngay. Hắn im lặng mấy phút mới lên tiếng cho ra đáp án.
“Nếu có một ngày ta xảy ra chuyện, nếu không cách nào vãn hồi, vậy thì hãy nhớ kỹ ta.”
Ánh mắt nam nhân trở nên thâm thúy: “Đừng làm chuyện tốn công vô ích, đừng đưa vào ICU để kéo dài hơi tàn, cũng đừng đặt máy thở và những thứ lộn xộn vô ích.”
“Sống chết có số, giàu có nhờ trời.” Khi nói, nam nhân mỉm cười. Nụ cười khiến nữ y tá thấy lóa mắt.
Tô Bình Nam không hiểu sao nữ y tá bên cạnh đột nhiên lại đỏ mặt, nhưng hắn không quan tâm. Là người sống hai kiếp, Tô Bình Nam vẫn không có tài năng suy đoán tâm lý phụ nữ.
Nữ y tá ngơ ngác nhìn Tô Định Bắc. Càng làm cho nàng kinh ngạc chính là vẻ mặt của nữ hài lại hiện lên sự tán đồng. Điều này khiến cho nàng há hốc mồm, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Hai anh em Tô Định Bắc và Tô Bình Nam đều là cường nhân vững tâm như sắt. Im lặng mấy giây, Tô Định Bắc nhìn Tô Bình Nam, nói.
“Ta đồng ý cách làm này.”
Nữ y tá nhìn hai quái nhân bên cạnh, nhất thời cảm thấy nền giáo dục từ nhỏ của mình hoàn toàn không hợp với hai người kia. Nàng không hiểu xã hội đang yên ổn, hài hòa như vậy, vì sao hai người kia lại có suy nghĩ kỳ quái như thế?
Mãi cho đến khi giúp Tô Định Bắc hoàn thành một loạt kiểm tra, đi ra khỏi phòng bệnh, nữ y tá mới nhớ tới cuộc đối thoại ngày hôm qua giữa hai người.
Ngay lập tức, gương mặt xinh xắn của nữ hài tái đi vì đoán được món quà của nam nhân tặng cho Tô Định Bắc là gì.
Khẩu súng đó, thứ vũ khí suýt chút nữa đã giết chết nữ hài. Nếu súng đã được mang về, như vậy hung thủ…
Nữ hài không dám nghĩ tiếp, sờ lên chiếc đồng hồ trên cổ tay, sáng suốt quyết định làm chim cút. Thật ra, nàng không biết đã có biết bao nhiêu xương máu đổ xuống mới có được món quà đó.