Tô Bình Nam nheo mắt nghịch ly rượu trong tay, cười đáp: “Hợp tác giữa chúng ta không cần vội. Đại Lại tổng, nhớ kỹ một câu, chúng ta là bạn bè.” Nam nhân nhìn hai ba người bên phía Đại Lại tổng đứng dậy, trong lòng sáng như tuyết.
Mìn gài cuối cùng cũng nổ. Trong mắt Đại Lại tổng, chỉ sợ cũng chỉ có mấy người này đáng cho hắn mang đi mà không phải từ bỏ.
“Đại Lại tổng, khoan đã.”
Tô Bình Nam mỉm cười bước đến trước mặt đối phương, lặng yên đưa cho đối phương một tấm danh thiếp, đồng thời hạ thấp giọng: “Không ai biết số điện thoại này.”
Đại Lại tổng ngạc nhiên.
Lòng dạ của hắn rất sâu, tự nhận vẻ mặt và động tác của mình vừa rồi không có sơ hở nào, nhưng rõ ràng Tiểu Hồng Bào đã biết điều gì đó, nhưng thời gian quá gấp khiến cho hắn không kịp suy nghĩ, chỉ có thể gật đầu: “Tô tổng có lòng.”
Đại Lại tổng rời đi rất nhanh, đám cán bộ cốt cán của tập đoàn Viễn Hoa vẫn còn ngồi lại trò chuyện vui vẻ, thậm chí có một vài tên gia hỏa hôm qua còn không có tư cách uống rượu với Tô Bình Nam cũng xông đến, muốn tạo mối quan hệ với Tiểu Hồng Bào.
Tô Bình Nam cũng không làm giá, ai đến chẳng từ chối. Nhất thời bầu không khí trong phòng cực kỳ vui vẻ.
Đang uống rượu, Tô Bình Nam gật đầu với Lục Viễn. Lục Viễn lập tức đến bên cạnh hắn.
“Nếu ta đoán không sai, đó là một dấu hiệu.”
Nam nhân nói: “Hắn rời đi vội như vậy, nhất định không mang được nhiều đồ.”
Lục Viễn gật đầu.
Giọng nói của Tô Bình Nam lạnh lùng: “Tra rõ hắn muốn đi tuyến nào. Nhớ kỹ, ngươi không muốn mạng, ngươi muốn tiền.”
Giọng điệu của nam nhân tàn nhẫn đến tận xương tủy: “Hắn bỏ ra càng ít tiền, chúng ta có thể nhận được càng nhiều hơn trong các giao dịch sau này.”
“Ta hiểu rồi.”
Lục Viễn gật đầu, quay người bước ra ngoài.
…
“Thu lưới.”
Vừa bước ra khỏi nhà hàng, Phương Quốc Chính nghiêm mặt sải bước trước đám người, ra lệnh lần cuối.
Hàng chục chiếc ô tô đã đợi sẵn ở tầng dưới gần như đồng thời hú còi, ầm ầm lao ra khỏi khu nhà.
Tổ xử lý đặc biệt lần này đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, khí thế bắt giữ hai mươi chín người liên quan đến vụ án.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp Đại Lại tổng đủ để lưu danh muôn đời.”
Phương Quốc Chính mỉm cười tự tin. Nam nhân vừa mở cửa xe vừa trêu chọc: “Điều tra lâu như vậy vẫn chưa chính thức gặp mặt, ta muốn xem lúc này hắn có thể cười được hay không.”
“Vâng, sếp Phương cứ yên tâm. Đám người Mãng Phu đang giám sát cẩn thận. Đại Lại tổng không chạy được đâu.”
Đám người Trần Quý Hồng sau lưng cũng hưng phấn không thôi.
Chứng cứ đã vô cùng xác thực. Dựa vào thống kê chưa trọn vẹn, bất luận số tiền hay số người có liên quan đều đứng đầu Hạ quốc. Xong vụ án này, bọn hắn có thể ăn cả một đời.
Giữa tiếng cười nói ồn ào, vài chiếc ô tô gầm rú lao thẳng đến Hồng Lâu.
…
Vào ngày 3 tháng 4 năm 1998, vụ án buôn lậu Viễn Hoa nổ ra, gây chấn động cả nước.
Sự thật nhất định sẽ chìm trong dòng sông dài lịch sử, nhưng tương lai có một câu được lưu truyền trong giang hồ cực kỳ đúng.
Đại Lại tổng té ngã, Tiểu Hồng Bào ăn no.
…
Khi cánh cửa phòng bao bị đẩy ra, rất nhiều người mặc đồ cảnh sát tràn vào, còn mang theo súng ống, đám lãnh đạo cốt cán của tập đoàn Viễn Hoa tỏ ra vô cùng hoang mang.
Ở Hạ thành, bọn hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Dù sao Đại Lại tổng một tay che trời nhiều năm, chẳng ai ngờ chiếc tàu lớn như thế lại có ngày bị đắm.
Cửa là bị đá ra. Sức mạnh của Lưu Mãng Phu vẫn rất lớn.
Rầm!
Tiếng đóng sầm của cánh cửa gỗ thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tất cả mọi người hai tay ôm đầu, không được nhúc nhích, phối hợp điều tra.”
Binh quý thần tốc. Lần này tham gia bắt người đều là những tinh anh cảnh sát được trang bị vũ trang đầy đủ. Sau khi Phương Quốc Chính lấy ra giấy chứng nhận, những người này lập tức khống chế mấy vị trí quan trọng.
Sắc mặt đám người Viễn Hoa tái nhợt. Bởi vì thông minh, cho nên bọn hắn hiểu rõ phong cách của cảnh sát.
Chưa nhìn thấy thỏ thì chưa thả chim ưng.
Nội tình của tập đoàn Viễn Hoa rất sâu. Đối phương tiến hành hành động quy mô như vậy chỉ có một khả năng.
Bằng chứng như núi.
Người thông minh rất ít. Một số nhân vật cốt cán bên trong phòng bao vẫn có ý định viện cớ rời khỏi hiện trường.
Thậm chí có một nam nhân bụng phệ đề cập đến mạng lưới quan hệ to lớn của mình. Trả lời hắn là một cái lắc đầu vô tình.
Hành động này về sau đã bị cấm, nhưng nó được cảnh sát thời kỳ này vận dụng một cách nhuần nhuyễn.
Có vẻ người kia địa vị không thấp, ngang ngược đã quen. Nhân viên bảo an của tập đoàn Viễn Hoa có ý định tiến lên hỗ trợ, điều này đã chạm vào dây thần kinh của cảnh sát được trang bị vũ trang đầy đủ.
Cái gọi là chấp pháp văn minh lúc này còn chưa bắt đầu lộ ra. Trả lời bọn hắn chính là phản kích càng thêm mạnh mẽ của đối phương. Chưa đến một phút, đã có mười người bị đẩy vào một góc.
Không có sức mạnh để phản kích.
“Một đám ô hợp.”
Tô Bình Nam đặt đũa xuống, lạnh lùng đưa ra bốn chữ. Nam nhân im lặng suy nghĩ vài giây, sau đó đưa mắt nhìn Phương Quốc Chính, chậm rãi giơ hai tay của mình lên trong ánh mắt cảnh giác của Phương Quốc Chính.
Theo hành động của Tô Bình Nam, những người còn lại của tập đoàn Cẩm Tú không tình nguyện thực hiện động tác tương tự.
Phương Quốc Chính thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu, đám người Cẩm Tú có biểu hiện quá bình tĩnh, có thể nói hoàn toàn khác biệt với tập đoàn Viễn Hoa.
Lực chú ý của Phương Quốc Chính đều tập trung vào những người của Cẩm Tú. Trong khoảnh khắc bọn hắn xông vào, những người đó không hề bối rối.
Thậm chí Phương Quốc Chính còn nhìn thấy, một khắc cánh cửa mở ra, những người kia đã ngăn trước mặt Tô Bình Nam. Hành động này chẳng khác nào những quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh.