Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1649 - Chương 1649. Thu Súng Lại Đi

Chương 1649. Thu súng lại đi
Chương 1649. Thu súng lại đi

“Tất cả mọi người cứ phối hợp với đối phương.”

Sau khi biết thân phận của người đến, nam nhân nheo mắt, sau đó nói một câu với đám người Mộ Dung Thanh Thanh. Hắn không ngờ thế cục của Đại Lại tổng lại tan tác đến nước này.

Lúc này chỉ mới cách lúc Đại Lại tổng rời đi được hai mươi bảy phút.

Trong thời gian ngắn như vậy, người ta đã tìm đến cửa. Hơn nữa, nhìn tư thế này, hẳn những nơi khác đã bị khống chế tuyệt đối. Nam nhân mỉm cười rất vui vẻ. Hắn biết bắt đầu từ giờ phút này, tập đoàn Viễn Hoa không còn trên thế giới nữa.

“Hai tay ôm đầu, cúi xuống bàn, không được nói chuyện. Xin phối hợp công việc.”

Lưu Mãng Phu phụ trách bắt người đứng chính giữa phòng đã chú ý đến đám người Cẩm Tú. Không chỉ hắn, gần như ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Cẩm Tú.

Cũng không có nguyên nhân gì khác. So với người của tập đoàn Viễn Hoa đang hoảng hốt, những người này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức rất nhiều người cảm thấy run rẩy trong lòng.

Lưu Mãng Phu sải bước vọt lên, chỉ vào Tô Bình Nam chỉ giơ cao hai tay nhưng không ôm đầu, nghiêm túc quát: “Mời ngươi phối hợp công việc.”

Ánh mắt bình tĩnh của nam nhân thay đổi.

Tô Bình Nam quay đầu nhìn chằm chằm vào Lưu Mãng Phu, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Cổ của ta cứng lắm, không cúi thấp đầu được.”

Lúc này Lưu Mãng Phu dũng mãnh lại hơi sợ trong lòng. Trực giác nói cho hắn biết, Tô Bình Nam cực kỳ nguy hiểm, giống như một con mãnh thú đang dựng ngược vảy.

Tô Bình Nam thu lại ánh mắt, nhìn Phương Quốc Chính đang cau mày.

“Có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra không? Ăn cơm phạm pháp sao?”

Ánh mắt Tô Bình Nam nhìn đối phương mang theo sự khiêu khích: “Cổ của ta cứng quá, đời này không hạ thấp đầu được. Cho nên ta cần một lý do.”

Phương Quốc Chính không nói gì, Lưu Mãng Phu cách Tô Bình Nam gần nhất bởi vì lần đánh nhau trước mà tức đến sôi ruột, lập tức bị sự kiêu ngạo của Tô Bình Nam chọc giận. Hắn gần như nhảy vọt đến trước mặt Tô Bình Nam, khẩu súng màu đen trong tay chỉ thẳng vào đối phương.

“Mời ngươi phối hợp công việc với chúng ta.”

Gương mặt Lưu Mãng Phu hiện lên ánh sáng của chính nghĩa, cực kỳ nghiêm túc.

Động tác này của hắn khiến cho mắt của Tô Văn Văn cách Tô Bình Nam gần nhất gần như đỏ ngầu. Hắn lập tức dùng toàn bộ cơ thể ngăn trước người đối phương, biểu hiện hung dữ, nhìn chằm chằm vào Lưu Mãng Phu.

“Ngồi xuống.”

Tô Bình Nam trầm giọng nói với Tô Văn Văn. Tô Văn Văn không tình nguyện lui xuống nhưng ánh mắt ác độc vẫn không giảm.

“Đại Lại tổng đâu?”

Phương Quốc Chính bước nhanh đến trước mặt Tô Bình Nam: “Hắn dính đến một vụ buôn lậu, bị hạ lệnh bắt. Cho nên, bất luận ngươi là ai, ngươi cũng cần phải phối hợp điều tra.”

“Hắn đã rời đi từ rất sớm rồi.”

Tô Bình Nam bình tĩnh trả lời: “Ta và hắn chỉ là làm ăn qua lại bình thường. Hơn nữa, với tư cách là người phụ trách hội nghị hiệp thương chính trị Thiên Nam, ta nghĩ ta có quyền đưa ra nghi vấn đối với thái độ chấp pháp của các ngươi. Không phải người nào cũng là người xấu, cho nên các ngươi cần phải phân chia đối đãi.”

Nam nhân kiêu ngạo cuồng vọng, nhưng không phải mãng phu. Hắn biết chính xác loại thân phận nào cần thiết để đối phó với những người này. Hiếm khi thấy Tô Bình Nam lên giọng quan cách như vậy.

Điều này khiến cho biểu hiện của đám người còn lại của Cẩm Tú có chút quái lạ. Bọn hắn thường thấy một mặt khác của nam nhân. Phong cách này của lão đại quả thật là lần đầu.

“Đi rồi?”

Thật ra, ngay từ lúc vào cửa đã không nhìn thấy hình bóng của Đại Lại tổng, trong lòng Phương Quốc Chính đã cảm thấy bất an. Nhưng đám người Lưu Mãng Phu phụ trách theo dõi trước đó đã cam đoan chắc chắn Đại Lại tổng vẫn còn ở trong Hồng Lâu, cho nên hắn vẫn ôm một chút may mắn.

“Có lẽ các ngươi đã điều tra từ rất lâu rồi, chẳng lẽ các ngươi còn không biết tòa nhà này có một cửa ra vào nối thẳng ra bãi đậu xe hay sao?”

Vẻ mặt Tô Bình Nam vô cùng thoải mái, giống như hắn đang trò chuyện việc nhà với một người bạn: “Ta đến Hạ thành được hai ngày, chắc hẳn các ngươi cũng biết ta là ai. Cho nên, mọi người không cần giả bộ hồ đồ nữa.”

“Thái độ của ngươi là gì?”

Trần Quý Hồng cực kỳ phản cảm với Tô Bình Nam. Nàng không nhịn được phản bác một câu: “Nếu ngươi biết hắn muốn chạy trốn, vì sao lại không báo cảnh sát?”

Tô Bình Nam mỉm cười như một con hồ ly: “Thứ nhất, đây là tài sản của tập đoàn Viễn Hoa, trang trí như thế nào là chuyện của người ta. Thứ hai, trước khi các ngươi tiến vào, Đại Lại tổng là một thương nhân ưu tú, làm sao ta biết hắn là người bị tình nghi chứ?”

Trần Quý Hồng nghẹn lời.

Nữ nhân đã điều tra Tô Bình Nam, đương nhiên biết hắn là thành viên của hội nghị hiệp thương chính trị Thiên Nam, nhưng nàng không ngờ người này lại nhanh mồm nhanh miệng đến như vậy. Nữ nhân biết mình không có bất kỳ chứng cứ nào, đành phải kìm nén lửa giận trong lòng.

“Chúng ta không oan uổng bất kỳ người tốt nào, cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ người xấu nào.”

Ánh mắt của Phương Quốc Chính trở nên khác hẳn: “Đại Lại tổng chạy không thoát đâu. Ủy viên Tô, ta nghĩ vẫn phải làm phiền ngươi theo chúng ta một chuyến. Bởi vì nhiều việc cần thu thập chứng cứ để phối hợp điều tra, chắc hẳn ngươi sẽ hiểu.”

“Ta hiểu.”

Tô Bình Nam đứng dậy, nhưng nam nhân không lập tức hành động, ngược lại quay sang nhìn Lưu Mãng Phu vẫn không bỏ vũ khí xuống, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không có gan bắn chết ta thì thu súng lại đi.”

Dứt lời, nam nhân đưa ra đánh giá về nam nhân luôn đứng nhất trong những kỳ thi võ của Lục Phiến Môn Thịnh Kinh: “Có thể ngươi biết đánh nhau, nhưng nội tâm của ngươi chỉ là một kẻ yếu ớt mà thôi.”

“Một nam nhân mạnh mẽ thực sự không cần thứ vớ vẩn đó để xây dựng sự tự tin của mình.”

Nhìn sắc mặt đỏ lên của Lưu Mãng Phu, Tô Bình Nam mỉm cười: “Ngươi đang sợ ta.”

Mặc dù hắn là người của hai kiếp, nhưng vĩnh viễn không bao giờ che giấu được sự hung tàn và kiêu ngạo sâu trong nội tâm của hắn. Cho nên, bất cứ tình huống nào, nam nhân sẽ không cúi thấp đầu.

Hết chương 1649.
Bình Luận (0)
Comment