Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1650 - Chương 1650. Cuộc Đời Như Vở Kịch

Chương 1650. Cuộc đời như vở kịch
Chương 1650. Cuộc đời như vở kịch

Tình yêu là gì?

Xét từ góc độ sinh vật học, tình yêu là hành vi và cảm quan sau khi dopamine bài tiết, hơn nữa sẽ không duy trì lâu dài. Đại Lại tổng rất đồng ý với câu này.

Đại Lại tổng tính tình hung ác vẫn luôn cho rằng đại trượng phu cần gì phải có vợ, nữ nhân chỉ là đồ trang trí cho sự thành đạt mà thôi. Có thể tưởng tượng được hắn đã kinh ngạc nhường nào khi nghe thấy lý do Tiểu Lại tổng từ chối lên thuyền rời đi.

Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới người thừa kế mà mình gửi gắm hy vọng lại là một kẻ yêu mỹ nhân, không yêu giang sơn.

Phải biết rằng với thực lực của tập đoàn Viễn Hoa, tìm một con thuyền rời khỏi Hạ quốc không phải chuyện khó. Nhưng đến lúc lên thuyền, Tiểu Lại tổng đã từ chối.

"Ta đi rồi, rất nhiều chuyện không nói rõ với Dương Điềm được, nàng sẽ sụp đổ mất."

Đây là lý do Tiểu Lại tổng đưa ra. Khi nam nhân nói câu này, ánh mắt đong đầy dịu dàng.

"Cmn ngươi điên à?"

Sự nghiệp đột nhiên đổ vỡ khiến Đại Lại tổng không còn phong độ và sự ung dung trong quá khứ. Hắn nhìn đứa cháu trai mình vẫn coi như con ruột bằng ánh mắt khó tin: "Ngươi có biết mình ở lại rất có thể sẽ rơi vào cảnh ngục tù những hai mươi năm, thậm chí cả đời không?"

"Ta đi rồi, nàng sẽ sụp đổ."

Đột nhiên Tiểu Lại tổng cúi thật sâu trước mặt Đại Lại tổng: "Thúc đi đi, ta sẽ cố hết sức ngăn cản bọn hắn. Tương lai có cơ hội, ngài có thể trở về, nhớ đi thăm ta nhé!"

Hiển nhiên Tiểu Lại tổng cũng xúc động: "Ngài đối đãi với ta như thế nào, ta biết rõ trong lòng. Tiếc là ta kém cỏi, không giúp được gì cho ngài. Lần này ta sẽ cố hết sức ngăn cản bọn hắn, xem như báo đáp sự tin tưởng ngài dành cho ta."

"Nhớ kỹ một điều, chuyện của tập đoàn Viễn Hoa nhất định phải kết thúc trên người ta! Chuyện sổ sách tuyệt đối không được ăn nói lung tung, nuốt vào bụng cho ta. Như vậy thì có lẽ một số người xét thấy ta còn sống mới có thể giúp ngươi thoát nạn."

Đại Lại tổng biết rõ Tiểu Lại tổng không tham dự vào nhiều việc, cho nên hắn không thuyết phục nữa, chỉ thở dài một tiếng rồi xoay người lên thuyền, cuối cùng chỉ để lại một câu: "Không có ta chăm sóc ngươi, ngươi phải sửa đổi tính tình đi. Tự giải quyết cho tốt!"

Trong gió biển hiu hiu, nam nhân từng một tay che trời ở Hạ thành này không ngoảnh đầu lại.

Tô Bình Nam bị đưa về đồn hỏi cung rất phối hợp. Nam nhân khác với đám cấp dưới lo lắng căng thẳng, dáng vẻ bình thản của hắn càng giống như đang du lịch ngắm cảnh hơn.

Phương Quốc Chính với thái độ khác thường cũng biểu hiện rất kỳ lạ.

Từ đầu đến cuối những câu hỏi dành cho Tô Bình Nam toàn là lời nói nhảm, thái độ lại hết sức khách sáo. Thậm chí trên đường hắn còn rót cho nam nhân một tách trà.

Nhưng xem ra Tô Bình Nam không hề cảm kích. Khi nhìn Phương Quốc Chính, khóe miệng nam nhân luôn treo nụ cười mỉa như có như không.

Phương Quốc Chính vờ như không thấy.

Hắn chỉ hỏi những vấn đề không quan trọng với thái độ giải quyết việc chung. Nhưng Lưu Mãng Phu và Trần Quý Hồng đều tức giận.

"Rốt cuộc ngươi đang cười cái gì?"

Lưu Mãng Phu không nhịn được xông tới vỗ bàn. Động tác này khiến Tô Bình Nam híp mắt lại. Nam nhân ngoắc ngón tay với Lưu Mãng Phu, đối phương ngơ ngác cúi xuống.

"Ngươi nên làm việc ở tiền tuyến thôi."

Tô Bình Nam nói rất chân thành: "Tuyệt đối đừng ngồi văn phòng, ngươi quá ngu."

"Có ý gì?"

Lưu Mãng Phu không hiểu gì, nhưng đôi mắt đen nhánh như hồ sâu của đối phương khiến hắn lần đầu tiên không kìm được cơn giận.

"Ta có thể đi được chưa?"

Tô Bình Nam giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nói một câu hai nghĩa: "Tổ trưởng Phương, thời gian đã trễ rồi, ta đã phối hợp đến cực hạn."

"Được chứ, quấy rầy ủy viên Tô rồi."

Phương Quốc Chính gật đầu.

Quả thật người này rất lợi hại.

Đây là cảm giác đầu tiên của hắn. Khó trách chàng trai này có được cục diện lớn như vậy trong thời gian ngắn. Thông qua biểu hiện trong khoảng thời gian này có thể thấy đối phương thông minh khiến người ta sợ hãi.

Hiện tại không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh tập đoàn Cẩm Tú tham dự vào việc kinh doanh của tập đoàn Viễn Hoa. Huống chi thế lực của đối phương không nhỏ, mới về đồn một lát thôi đã có không ít cuộc gọi tới gây áp lực. Hắn không có lý do kéo dài thời gian thêm nữa.

Điều quan trọng nhất là đối phương đã đoán được ý đồ thật sự của việc mình gióng trống khua chiêng tiêu hao nhân lực vật lực lớn như vậy để hỏi cung những người này.

Phương Quốc Chính nhìn theo bóng lưng đoàn người Tô Bình Nam rời đi, vẻ mặt nặng nề xen lẫn chút thả lỏng mà người khác không biết.

Chậm trễ lâu như vậy, chỉ cần Đại Lại tổng không phải kẻ ngu thì chắc hẳn đã ra khỏi vùng biển quốc tế rồi.

Cuộc đời như vở kịch.

...

"Thú vị đấy."

Sau khi đoàn người Tô Bình Nam lên xe, nam nhân châm xì gà. Trong làn khói màu xanh nhạt lượn lờ, ánh mắt nam nhân tràn đầy tự tin.

Đại Lại tổng chạy rồi. Từ các loại manh mối, hẳn là Phương Quốc Chính rất dễ phân tích ra có người đã báo tin từ trước.

Nhưng biểu hiện của Phương Quốc Chính ra sao?

Thoạt trông có vẻ rất tức giận, nhưng hắn lại không làm chuyện nên làm, thậm chí tinh binh cường tướng trong tổ đều bị hắn giữ lại hỏi cung những nhân viên không liên quan, không biết gì hết.

Tổ trưởng tổ xử lý đặc biệt sẽ ngu ngốc như vậy sao?

Tô Bình Nam không tin.

Rõ ràng là Phương Quốc Chính không có ý bắt Đại Lại tổng. Đám cảnh sát vũ trang phụ trách bắt người có sức chiến đấu kinh người, nhưng không có ai chỉ huy bọn hắn đi bắt Đại Lại tổng.

Nam nhân cười khẩy.

Hết chương 1650.
Bình Luận (0)
Comment