Tô Bình Nam phun mây nhả khói. Hiện tại hắn vô cùng chắc chắn cuộc điện thoại Đại Lại tổng nhận được vô cùng quan trọng.
Nhưng tại sao lại thông báo trước nửa tiếng?
Thời gian nửa tiếng vô cùng vi diệu, khả năng kiểm soát độ lửa khiến Tô Bình Nam không nhịn được vỗ tay khen ngợi.
Thời gian ngắn như vậy, tập đoàn Viễn Hoa hoàn toàn không có sự chuẩn bị tất nhiên không mang được bao nhiêu tiền. Như vậy chỉ cần tiền còn ở trong nước, không chỉ tổ xử lý đặc biệt có thể báo cáo kết quả công tác, mà rất nhiều chuyện không có trở ngại.
Nói cách khác, sự việc có thể kết thúc. Cho nên, đối với rất nhiều người, không bắt được Đại Lại tổng là chuyện tốt.
Suy cho cùng thì không ai dám đảm bảo liệu tên này có bất chấp tất cả, kéo ra quá nhiều người hay không.
Nam nhân gọi điện cho Lục Viễn: "Ngoài tiền ra, hãy lấy thêm một thứ từ Đại Lại tổng."
Giọng điệu của Tô Bình Nam bình tĩnh, nhưng nội dung lời nói lại sóng to gió lớn: "Trong tay hắn nhất định còn có một cuốn sổ."
…
Tám mươi triệu có nhiều không?
Nhiều chứ.
Đối với một người bình thường mà nói, số tiền này có thể giúp người đó sống ung dung giàu có cả đời. Nhưng đối với Đại Lại tổng vẫn còn dã tâm bừng bừng, muốn đông sơn tái khởi, thì số tiền này chỉ như muối bỏ biển.
Rút kiếm nhìn quanh, cõi lòng mờ mịt.
Đại Lại tổng thất học đứng ở mũi thuyền nhìn biển rộng mênh mông, trong đầu bỗng nảy ra câu nói này.
Đối với Đại Lại tổng mà nói, ngày hôm nay không phải ngày tốt gì, nhưng lại là một ngày đẹp trời. Mặt biển phẳng lặng như ngọc bích, hải âu trắng tự do bay lượn.
Nếu là ngày thường, phong cảnh đẹp đẽ này nhất định sẽ khiến tâm trạng Đại Lại tổng vui vẻ. Nhưng bây giờ Lại mập nhíu mày, phớt lờ phong cảnh trước mắt.
Hiện tại thuyền đã ra khỏi vùng biển quốc tế, có thể khẳng định mình đã tránh được một kiếp. Nhưng bước tiếp theo phải làm gì, Đại Lại tổng không có đầu mối.
Bởi vì đi vội vàng nên con thuyền này không đi tuyến đường biển viễn dương, hắn không có nhiều sự lựa chọn.
Đảo Mỹ Lệ, Cảng thành hoặc là Thái quốc.
Ở mấy nơi này hắn đều có bạn bè và mạng lưới quan hệ, là chỗ có thể đặt chân trong thời gian ngắn, nhưng không phải nơi ở lâu dài.
Nguyên nhân không có gì khác.
Những địa điểm này đều quá gần Hạ quốc, nếu hắn ở lại những nơi này thì vô cùng nguy hiểm.
Đại Lại tổng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định dừng chân ở Cảng thành trước rồi tính sau. Nguyên nhân hắn lựa chọn Cảng thành là hắn cần một trợ thủ có thể hoàn toàn tin tưởng. Hai năm trước, vợ cũ của Đại Lại tổng là Tằng A Hảo, nhân vật số hai của tập đoàn Viễn Hoa đã đến đó định cư sau khi quan hệ hôn nhân tan vỡ.
Nữ nhân ra đi rất tiêu sái. Ngoại trừ hai dinh thự ở Cảng thành và một trăm triệu phí chia tay, nàng không đòi chút cổ phần nào. Thật ra nữ nhân là thanh mai trúc mã, là người vợ kết tóc se duyên của Đại Lại tổng, biểu hiện của nàng vẫn luôn rất xuất sắc.
Bất kể là sự khôn khéo giỏi giang trong công việc, hay là sự cẩn thận tỉ mỉ, nữ nhân đều có năng lực đảm đương một phía. Nếu không phải Đại Lại tổng quá trăng hoa khiến Tằng A Hảo rời đi, thì rất có thể là bản đồ của tập đoàn Viễn Hoa còn rộng lớn hơn nữa.
Muốn Đông Sơn tái khởi, chỉ dựa vào hai ba vệ sĩ và hai nhân viên cốt cán bên cạnh, cùng với tám mươi triệu?
Đại Lại tổng liếc nhìn mấy thuộc hạ mang vẻ mặt hoảng hốt, thầm than trong lòng.
Những người này bị dọa rồi, trước mắt chẳng trông cậy gì được.
"Chúng ta đi Cảng thành."
Đại Lại tổng chậm rãi cất lời: "Dù đi đâu, lão tử cũng dẫn theo các ngươi giành lấy thiên hạ một lần nữa."
Sĩ khí tuyệt đối không được sụp đổ.
Đại Lại tổng đứng ở mũi thuyền, nói như đinh chém sắt, bộc lộ hào khí.
Tuy nhiên, hắn không biết rằng tập đoàn Cẩm Tú giống như một con rắn độc nấp trong tối vẫn luôn theo dõi hắn.
…
Sau khi Tô Bình Nam sống lại, có rất ít chuyện nằm ngoài phán đoán của hắn. Tô Bình Nam tạo cho rất nhiều người ấn tượng về khuôn mặt luôn bình tĩnh kia.
Khi Tiểu Lại tổng bị Mộ Dung Thanh Thanh đưa tới, đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Bình Nam, nam nhân ngạc nhiên ra mặt.
"Ngươi không đi à?"
Nam nhân xua ra ra hiệu cho Mộ Dung Thanh Thanh thả Tiểu Lại tổng ra, tò mò hỏi.
"Không."
Nét mặt Tiểu Lại tổng căng thẳng, trong ngực ôm một hồ lô lớn. Hắn nghiêm túc nói ra lý do của mình, sau đó đặt hồ lô trước mặt nam nhân: "Số rượu này vẫn luôn được đặt trong hầm rượu ở quê của ta. Bây giờ ta không có gì tặng cho Hồng Bào ca, chỉ có chút rượu Hầu Nhi cuối cùng này thôi."
"Ngươi đến gặp ta là để tặng rượu ư?"
Tô Bình Nam cho rằng nam nhi phải cầm cương thúc ngựa, vượt mọi chông gai. Đột nhiên thấy Tiểu Lại tổng si tình như vậy, vẻ mặt Tô Bình Nam hơi kỳ lạ.
Xét về bản chất, Tô Bình Nam và Đại Lại tổng đều là kiểu người hung ác, Tô Bình Nam cũng không tài nào hiểu nổi lý do Tiểu Lại tổng bất chấp nguy hiểm ở lại chỉ vì tình yêu.
"Ta biết Tô tổng thích uống rượu. Rượu Hầu Nhi rất hiếm, ta muốn dùng thứ này để nhờ ngài giúp ta một việc."
Tiểu Lại tổng nói tiếp: "Ta sẽ tự thú, gánh chịu tất cả những gì ta phải gánh chịu. Nhưng Dương Điềm nhất định sẽ rất khó khăn vì chuyện của ta. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ngài mới có thể giúp nàng."
Có lẽ là do tình yêu, giờ phút này Tiểu Lại tổng bỗng trở nên khôn khéo, xứng đáng với sự bồi dưỡng của Đại Lại tổng: "Tập đoàn Cẩm Tú hợp tác với tập đoàn Viễn Hoa chẳng qua là vì coi trọng mạng lưới của tập đoàn Viễn Hoa ở nước ngoài. Mặc dù hiện giờ tập đoàn Viễn Hoa đã xảy ra chuyện, nhưng những mạng lưới kia không bị ảnh hưởng quá lớn."