Hạ thành cách đảo Mỹ Lệ rất gần. Cho nên mấy trung tâm mua sắm cũng không ít.
Tô Bình Nam không để đám nam nhân thô kệch kia đi theo. Hai người giống như vợ chồng trẻ tràn đầy phấn khởi bắt đầu đi loanh quanh.
Vẻ đẹp của Lý Lạc Nhiên quả thật kinh người, trên đường thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt nhưng nàng vẫn không hề nhận ra, chỉ tập trung chọn quần áo cho nam nhân của mình.
Nhưng Lý Lạc Nhiên vẫn cố tránh đi những bộ quần áo quá nghiêm túc. Thay vào đó, nàng nhìn những bộ quần áo thể thao bình thường với sự thích thú cao độ.
Tô Bình Nam nhìn thấy Lý Lạc Nhiên hứng thú dạt dào như thế, hắn cũng cảm thấy vui, kiên nhẫn thử quần áo với bạn gái.
Cho dù vậy, dáng lưng thẳng tắp của hắn vẫn khiến cho mấy bộ thể thao hắn mặc vào có mấy phần uy nghiêm.
Lý Lạc Nhiên phát hiện ra, không khỏi lắc đầu.
Thật ra nàng rất thông minh. Nàng biết sự nghiệp khiến cho hắn mệt mỏi đến cỡ nào. Nhìn người đàn ông của mình theo thời gian càng ngày càng ổn định, giống như một ông già, nàng càng muốn Tô Bình Nam trông trẻ ra.
“Ngươi thử cái này đi.”
Lý Lạc Nhiên nhìn thấy một bộ đồ thể thao màu vàng nhạt cực kỳ sáng sủa, hai mắt tỏa sáng lấy xuống.
…
Bên chỗ Tô Bình Nam thì ấm áp, còn Vương Khải cách xa A thành lại rơi vào đường cùng.
Cũng không còn cách nào. Việc Đại Lại tổng chạy trốn ảnh hưởng quá lớn. Người của hắn sau khi bị bắt đều đã khai ra tường tận, xem ra tội mua chuộc giết người không thể thoát được.
Điều này lẽ ra không giết chết được hắn, nhưng một bản tin trên tờ tuần san phương Bắc đã trực tiếp đẩy Vương Khải xuống vực sâu.
“Ai là thiên hạ của A thành? Bạo lực phá hủy, mồ côi cha mẹ từ năm mười ba tuổi.”
Bài báo do một tay Đại Lại tổng thúc đẩy, nội dung như dao cắt, bắt đầu bằng thảm kịch phá dỡ ở khu Bình Ninh A thành, mô tả chi tiết Vương Khải đã ác độc như thế nào trong quá trình phá dỡ.
Nội dung khơi dậy sự đồng cảm, nhưng đó không phải là tất cả.
Cuối bài báo, một câu hỏi đã được chỉ ra trực tiếp, làm thế nào một công ty có tài sản dưới năm triệu nhân dân tệ và không có thành tích xây dựng nào lại có thể nhận được một dự án lớn như vậy từ chính phủ?
Vì vậy, có hai con đường bày ra trước mặt Vương Khải. Một là học theo Đại Lại tổng trốn ra nước ngoài, hai là vào tù và trở thành nạn nhân của đấu tranh chính trị.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.
Ban đầu, mấy lão đại A thành bị ông chủ Lưu đả kích khổ không thể tả, sao có thể không bất chấp đánh cược một lần.
Cho nên, thật ra không đến phiên Vương Khải lựa chọn, đã có người định sẵn con đường hắn phải đi, chỉ là hắn chưa biết mà thôi.
…
“Ông chủ Lưu, ngươi nhất định phải giúp ta.”
Vương Khải đã như kiến bò trên chảo nóng, bắt đầu hoảng sợ, thậm chí hắn không ngần ngại vi phạm nội quy, trực tiếp bấm số điện thoại không nên bấm.
Ông chủ Lưu làm sao cho phép một người gặp chuyện rắc rối ăn nói lung tung. Chỉ có người chết mới không ăn nói lung tung mà thôi.
Cho nên Vương Khải chết.
Chết đuối.
Một sự thật khiến cho tất cả mọi người cảm thấy hoang đường nhưng lại cứng như sắt thép, bởi cảnh sát không có bằng chứng nào chứng minh Vương Khải bị hắn sát hại cả.
Sự việc đến đây là kết thúc.
…
Tô Bình Nam không quan tâm số phận của Vương Khải như thế nào. Hắn biết rõ thủ pháp làm việc của ông chủ Lưu. Có thể nói từ thời điểm hắn gửi tài liệu được chuẩn bị kỹ lưỡng cho Đại Lại tổng, vận mệnh người này đã được chú định.
Ở một thời không khác, Vương Khải chết trong nhà tù vào mười mấy năm sau. Khi đó ông chủ Lưu đã sớm lui xuống tuyến hai.
Lui xuống tuyến hai mà vẫn còn có năng lượng như vậy, huống chi là vào thời điểm đỉnh cao?
Hôm nay, Tô Bình Nam không mặc vest chỉnh tề, nhưng bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt, quần jean và giày thể thao làm cho hắn rất khác thường ngày.
Với bộ trang phục này, ngay cả Mộ Dung Thanh Thanh chưa bao giờ nói nhiều cũng không thể không thốt lên một câu: “Tô tổng, nhìn ngươi thật đặc biệt.”
Tô Bình Nam khoát tay với Mộ Dung Thanh Thanh. Nàng lập tức nở một nụ cười.
Nam nhân cảm thấy bất đắc dĩ.
Có lẽ là bởi vì trang phục này quá khác hình tượng thường ngày của hắn, cho nên sau khi đuổi Mộ Dung Thanh Thanh đi, Tô Bình Nam nói với Lục Viễn sắc mặt cổ quái: “Khó coi à? Biểu hiện của ngươi là gì vậy?”
Nói thật, ánh mắt của Lý Lạc Nhiên không tệ. Bộ trang phục này khiến Tô Bình Nam bớt khắc nghiệt và tỏa nắng hơn.
“Không khó coi, chỉ là có chút không quen.”
Lục Viễn nghiêm túc trả lời: “Ta thích phong cách của lão đại trước kia hơn.”
Không quan trọng đúng sai.
Góc nhìn của mỗi người khác nhau nên mọi chuyện tự nhiên cũng khác nhau. Trong mắt Lý Lạc Nhiên, nàng không cầu một người đàn ông phải giàu sang quyền quý, chỉ cầu Tô Bình Nam được bình yên hạnh phúc.
Trong mắt những người mạnh mẽ, hung hãn như Lục Viễn và Mộ Dung Thanh Thanh, lão đại Tô Bình Nam giống như một ngọn núi cao khiến bọn hắn vô cùng yên tâm.
Chỉ có nam nhân vĩnh viễn đứng trên ngọn núi cao nhất, tầm mắt nhìn những ngọn núi thấp bên dưới, bọn hắn mới có thể yên tâm tiến về phía trước mà không sợ hãi.
Cẩm Tú đi đến hiện tại không còn là chuyện cá nhân của Tô Bình Nam nữa mà là một bánh xe khổng lồ vô số người dựa vào.
“Các ngươi suy nghĩ hơi nhiều rồi.”
Tô Bình Nam hiểu được suy nghĩ của những người kia, hắn cười nói: “Một chiếc áo không thể quyết định bất cứ điều gì.”
Hắn mặc là vì Lý Lạc Nhiên thỉnh cầu. Mặc thêm vài lần khiến cho hắn thay đổi tâm trạng. Hắn nhìn ánh mắt cầu khẩn của nữ hài đang cười tươi như hoa, gật đầu đồng ý.