Điện thoại của Đại Lại tổng gọi đến cho Tô Bình Nam còn nhanh hơn hắn nghĩ. Khi hắn đi chơi với Lý Lạc Nhiên được hai ngày, đối phương đã không nhịn được gọi đến.
“Alo?”
Thật ra, Tô Bình Nam cũng đoán được là ai khi nghe điện thoại, bởi vì người mà hắn cung cấp số điện thoại này không quá ba người, nhưng Michael Corleone và Al Capone sẽ không gọi cho hắn vào lúc này.
“Tô tổng, ta là Đại Lại tổng.”
Giọng nói của Đại Lại tổng có chút mệt mỏi, hiển nhiên hai ngày qua hắn sống không được tốt.
Sau khi thoát chết ở bến tàu, hắn đã thành công đoàn tụ với vợ cũ là Tằng A Hảo. Nhưng trước khi hai người có thể lên kế hoạch cho tương lai, tài sản trong nước của Tằng A Hảo đã bị đóng băng. Hai người biết rõ điều này có ý nghĩa gì. Cho nên, hai người không thể ở lại Cảng thành được nữa. Đại Lại tổng không có suy nghĩ trở lại đã gọi cho Tô Bình Nam nhờ giúp hắn hoạch định lộ tuyến.
Đó là bán tháo tài sản ẩn của tập đoàn Viễn Hoa với giá thấp để rút một lượng lớn tiền ở nước ngoài.
Bây giờ người duy nhất quan tâm và có thể trả giá là Tô Bình Nam.
Có thể nói là một người mua hoàn hảo.
“Trước tiên ta xin chúc mừng Đại Lại tổng có thể thuận lợi rời đi.”
Tô Bình Nam mỉm cười hỏi đối phương một câu: “Thế nào, Đại Lại tổng ngươi có chuyện gì mà tìm ta thế?”
“Ừ, ta biết ngươi có hứng thú với địa bàn Đông Nam Á, hơn nữa lĩnh vực hàng hải Cẩm Tú cũng có nhu cầu, cho nên ta muốn bàn chuyện làm ăn với ngươi.”
Đại Lại tổng cũng không giả bộ ngớ ngẩn, nói thẳng vào vấn đề.
“Lại tổng à, nói trắng ra thì lúc này tiếp quản những thứ đó rất mạo hiểm.”
Tô Bình Nam hơi do dự không nói tiếp. Cho đến khi Đại Lại tổng ở đầu bên kia điện thoại bắt đầu cảm thấy khó chịu, hắn mới nói tiếp: “Nhưng ta tin cầu phú quý trong nguy hiểm. Không biết Đại Lại tổng tính giá bao nhiêu?”
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Mặc dù Tô Bình Nam nói rất mơ hồ nhưng một khi lời nói ra, mức giá mà Đại Lại tổng muốn đưa ra đã giảm xuống ít nhất 30%.
“Tất cả các con đường như dầu tinh luyện, đồ gia dụng… ta sẽ giao lại cho Tô tổng. Ta chỉ muốn biết liệu nó có đáng giá bảy trăm triệu nhân dân tệ cho mười lăm công ty đăng ký ở nước ngoài bao gồm Mã Thái và Đông Doanh, cùng với bốn mươi mốt tàu thuyền hay không?”
Tiểu Lại tổng nói cho Tô Bình Nam có hai mươi bảy tàu thuyền, còn Đại Lại tổng mở miệng là bốn mươi mốt chiếc, hiển nhiên Đại Lại tổng không nói tất cả vốn liếng của mình cho đứa cháu trai kia biết.
Có đáng giá không?
Đương nhiên là đáng giá. Bỏ qua mạng lưới quản lý dày công tạo dựng và phí đầu tư, tàu viễn dương trọng tải ba chục ngàn tấn trong tư liệu mà Tô Bình Nam có đã là giá tiền này.
Đánh giá về mức giá này, Đại Lại tổng quyết định trốn ra nước ngoài làm một đại gia.
“Nếu Lại tổng đã sảng khoái như vậy, ta cũng xin nói thẳng.”
Tô Bình Nam giống như một đao phủ cầm đại đao, lạnh lùng nói: “Ta muốn hỏi Lại tổng một câu, ngươi còn bao nhiêu quyền kiểm soát đối với những con thuyền đó?”
Nam nhân biết rất rõ những gì mà Đại Lại tổng trải qua sau khi trốn ra nước ngoài.
Khác với hiện tại, khi đó Đại Lại tổng đã di dời hàng chục tỷ ra nước ngoài, dã tâm bừng bừng muốn gây dựng lại.
Tuy nhiên, uy tín của hắn đã suy giảm rất nhiều sau nhiều năm. Rất nhiều cấp dưới đã tự sáng lập sản nghiệp của mình. Trong số tài sản này, hắn chỉ có thể kiểm soát không đến một phần ba.
Đầu dây bên kia yên tĩnh như chết.
“Ba trăm triệu.”
Tô Bình Nam chậm rãi lên tiếng: “Ta tiếp nhận lại toàn bộ của ngươi, hơn nữa ta cam đoan ngươi sẽ bình yên vô sự rời khỏi Cảng thành.”
Câu nói này là cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà.
Đại Lại tổng không chỉ là mục tiêu của các ban ngành liên quan ở đại lục, rất nhiều người thuộc mọi tầng lớp ở tam giáo cửu lưu cũng để mắt đến hắn. Điều này khiến cho Đại Lại tổng hoảng sợ không chịu nổi dù chỉ một ngày.
“Thành giao.”
Đại Lại tổng cắn răng lên tiếng: “Làm sao mà giao dịch? Ta tin vào danh dự của Tiểu Hồng Bào ngươi.”
“Ta sẽ không ra mặt, hơn nữa số điện thoại này ta sẽ không dùng nữa.”
Tô Bình Nam bình tĩnh mỉm cười: “Hai giờ nữa sẽ có người có chuyên môn đến gặp ngươi.”
Cúp điện thoại, nam nhân đốt điếu xì gà, cực kỳ vui vẻ. Bố cục lâu như vậy, kế hoạch Đông Nam Á của tập đoàn Cẩm Tú rốt cuộc đã lấy được tấm bản đồ cực kỳ quan trọng.
…
Cúp điện thoại, Đại Lại tổng nhìn vợ trước của mình. Nàng đang nhìn hắn với ánh mắt chờ đợi.
Dòng tiền trong tay Tằng A Hảo không nhiều. Bất động sản và biệt thự thì bị nghi ngờ có liên quan đến thu nhập bất hợp pháp. Cảng thành và đại lục liên hệ với nhau quá chậm, cho nên chúng mới không bị niêm phong ngay lập tức, nhưng hai người biết sẽ không kéo được bao lâu.
“Ba trăm triệu.”
Giọng điệu của Đại Lại tổng đắng chắt: “Đây là giá mà Tiểu Hồng Bào đưa ra cho ta. Tin tức tốt duy nhất là hắn có thể gửi vào bất kỳ tài khoản nào chúng ta chỉ định.”
“Tô Bình Nam không những tàn nhẫn, bố cục của hắn ở nước ngoài cũng rất cao minh.”
Hiện tại, dùng từ hối hận đến phát điên cũng không đủ hình dung sự hối hận của Đại Lại tổng lúc này. Tài sản hơn một tỷ không thể mang ra ngoài được. Điều này chẳng khác nào cắt tim của hắn.
Sắc mặt của Tằng A Hảo đột nhiên mất hứng: “A Lại, hắn đang ăn cướp. Chúng ta đầu tư nhiều tâm huyết cùng vốn liếng như vậy, sao lại đáng giá một số tiền nhỏ như thế chứ?”
Đã từng là người đứng thứ hai của tập đoàn Viễn Hoa, nữ nhân không thiếu hùng tâm và can đảm.