“Chúng ta sẽ bắt đầu lại công việc kinh doanh. Nghe nói chỗ Leon tiên sinh có thể vận chuyển ba mươi lăm nghìn thùng dầu đỏ trong tháng này. Chúng ta bảo Hà lão lục tiếp nhận, ta sẽ đích thân đi theo.”
“Câu hỏi thứ nhất, làm thế nào để hàng hóa của chúng ta được nhập vào hải quan?”
Ánh mắt của Đại Lại tổng trở nên dữ tợn: “Chuyện lớn như vậy, điều tra cũng là thao tác bình thường. Hải quan, biên phòng không một ai có thể chạy thoát. A Hảo, thuyền của chúng ta đã lật. Chúng ta không thể làm gì được trong nước nữa rồi.”
“Bán lại.”
Tằng A Hảo hiển nhiên cũng đã có chuẩn bị: “Khi hàng hóa được chuyển đến Cảng thành, chúng ta kiếm ít hơn 60% lợi nhuận, nhưng chúng ta có danh tiếng. Chúng ta sẽ trở thành anh hùng hảo hán.”
Dòng máu bộ tộc Mân Việt hung hãn vẫn còn chảy trong người nữ nhân.
“Hà lão lục?”
Đại Lại tổng cười lạnh: “Khi ta xảy ra chuyện, ta vẫn còn một khoản tiền hai mươi triệu tệ ở công ty, hắn giao ra không?”
Giọng điệu của nam nhân có sự tang thương khi hổ lạc đồng bằng: “Ngươi đi theo lên thuyền, như vậy sẽ có người hỏi ngươi.”
Nữ nhân ngây người, qua một lúc lâu mới ung dung lên tiếng: “Hắn là lão nhân của tập đoàn Viễn Hoa, hắn sẽ không đi đâu.”
“Không đi?”
Ánh mắt của nam nhân tràn đầy sự lõi đời của một kẻ lăn lộn giang hồ đã lâu: “Không có gì là không có khả năng.”
Đại Lại tổng vỗ vai người vợ không bao giờ rời bỏ mình, cảm khái nói: “Làm người thì không thể quá tham. Ba trăm triệu, cộng thêm số tiền của chúng ta ở nước ngoài, cả đời này chúng ta đã đủ xài rồi.”
Nữ nhân không nói gì, nhưng biểu hiện dĩ nhiên không chút cam tâm.
“Chúng ta muốn thuận lợi rời khỏi Cảng thành phải dựa vào Tiểu Hồng Bào. Chẳng lẽ mạng của cả gia đình chúng ta không đáng sao?”
Đại Lại tổng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bây giờ giang hồ Cảng thành đã có tin tức ta vẫn còn ở đây. Đám sói đói kia còn không xúm vào cắn ta sao?”
Nữ nhân chịu phục. Hai ngày qua nàng không dám ra ngoài. Có vài người bạn cũ gọi điện dặn dò nàng cẩn thận. Nghĩ đến việc này, nữ nhân cực kỳ tức giận.
Khi tập đoàn Viễn Hoa còn chưa sụp đổ, đám tam giáo cửu lưu Cảng thành gặp nàng còn phải khách sáo. Mới có mấy ngày, bọn hắn đã biến thành sói đói muốn ăn người.
Giang hồ tàn khốc cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
…
Người của Tiểu Hồng Bào đến rất đúng giờ.
Không biết vì sao, khi Đại Lại tổng nhìn thấy logo quen thuộc trên cổ áo của những người đó, hắn lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Người có tên cây có bóng. Không thể không nói, Tiểu Hồng Bào dựa vào thủ đoạn cay độc để lập nghiệp thường mang lại cho người ta cảm giác rất an tâm.
“Lại tổng, Tô tiên sinh bảo ta phụ trách an toàn cho ngươi.”
Đám người Lữ Tư Kiệt ngoại trừ một số đàn em đắc lực của hắn thì còn có nhân viên tài chính ưu tú của Cẩm Tú ở Cảng thành. Bọn hắn bước vào biệt thự của lão Lại ở vịnh Đồng La với thái độ cung kính. Điều này khiến cho lão Lại cực kỳ hài lòng.
Hắn không biết Lữ Tư Kiệt, nhưng hai cấp dưới của Tằng A Bảo lại biết người đến là ai. Dù sao, tên tuổi của hồng côn Hung Nhân Kiệt tiếng tăm lừng lẫy thật sự vang dội.
Điều đó khiến cho thái độ của hai người đối với Lữ Tư Kiệt vô cùng khiêm tốn, Đại Lại tổng không khỏi cảm thấy rất hiếu kỳ.
Từ lúc nào người của Tiểu Hồng Bào lại có tiếng tăm ở Cảng thành như vậy? Lúc trước, hắn đã bỏ ra cái giá không nhỏ để thuê hai cận vệ cho vợ, hơn nữa bọn hắn cũng có chút địa vị trên giang hồ.
Nhưng điều khiến cho Đại Lại tổng kinh ngạc vẫn còn ở đằng sau.
Sau khi xác nhận quy trình giao dịch với một số nhân viên tài chính chuyên nghiệp, Hung Nhân Kiệt mỉm cười đề nghị mọi người chuyển sang nơi khác. Hiện tại, Đại Lại tổng đang bị hai giới hắc bạch chú ý, chuyển sang nơi khác rồi ra biển cũng thuận tiện hơn.
Đại Lại tổng đồng ý.
…
Yên tĩnh.
“Ba chiếc xe, hai chiếc Mercedes-Benz và một chiếc xe thương vụ. Phú hào đại lục ngồi trong xe thương vụ, có cả nữ nhân, số lượng chưa đến mười người.”
Trong bãi đậu xe dưới đất, mười bảy mười tám nam nhân ngồi trong hai chiếc minibus, sắc mặt người nào cũng nghiêm túc.
Giọng nam rõ ràng từ chiếc bộ đàm được đặt trên bàn làm việc trong chiếc xe tải màu trắng dẫn đầu gần như truyền đạt mọi hành động của Đại Lại tổng cho Mãnh Quỷ Thiêm đang ngồi ở vị trí phụ lái và dẫn dắt cả nhóm thực hiện mọi việc.
Tên thật của Mãnh Quỷ Thiêm là Diệp Cẩm Thiêm, là nhân tài mới nổi của Hào Mã Bang trong thời gian gần đây, làm người làm việc đều rất cay độc, lại dám liều mạng, rất được Minh Vương đánh giá cao.
Nhìn một người biết cả gia đình.
Mãnh Quỷ Thiêm nhìn uy phong đấy nhưng không có nhiều tiền, nghèo rớt mùng tơi. Hiện tại Hòa Ký một nhà độc đại ở Cảng thành, địa bàn có thể kiếm tiền trong tay anh em hắn đã ít lại càng thêm ít.
Nhưng sau khi Mãnh Quỷ Thiêm biết được Đại Lại tổng vướng vào vụ án buôn lậu lớn nhất đất nước đang ở Cảng thành, hắn đã động tâm tư.
Nhân vật như vậy đào vong, trên người nhất định có được tài phú mà người bình thường khó có được. Hắn trói đối phương lại, số tiền kiếm được chỉ gói gọn trong bốn chữ.
Phú quý nở hoa.
Linh cảm bắt nguồn từ sự kiện đại phú hào bắt cóc Lý Siêu Nhân, nhưng Mãnh Quỷ Thiêm cho rằng lần này hắn an toàn hơn.
Bởi vì người kia đã thành chuột chạy ngoài đường, cho dù ăn thiệt cũng phải nuốt xuống.
“Ngươi và A Cường đến đi.”
Nhìn thấy xe của mục tiêu xuất hiện, Mãnh Quỷ Thiêm nhe răng cười, sau đó kéo tấm mặt nạ xuống: “Những người khác cùng ta xuống xe làm việc thôi.”
Bắt cóc là một công việc cần kỹ thuật.
Hàng loạt thứ cần được lên kế hoạch cẩn thận, từ bước đi ban đầu cho đến hành động giữa chừng, làm thế nào để nhanh chóng xóa dấu vết và lấy tiền chuộc.
Hiển nhiên, Mãnh Quỷ Thiêm phù hợp với việc chặt chém và giành lãnh thổ trên đường phố vốn không có nội dung kỹ thuật hơn. Vì thế, hắn dự định dùng sức mạnh.
Hơn nữa còn dựa vào sức mạnh của nhiều người.