Hai người ra khỏi hội sở, Chúc Đại Hanh mở cửa xe cho Mông Thiên Dưỡng. Mông Thiên Dưỡng ngồi lên xe rồi ngẩng đầu nói: "Ôm cỏ đánh thỏ, đất đai ít ỏi. Điều tra xem rốt cuộc tên Tô Bình Nam này có căn cơ bối cảnh không."
"Ta biết rồi."
Chúc Đại Hanh gật đầu.
"Dùng đường dây của ngươi ấy, Cố tiểu tử không đáng tin cậy."
Mông Thiên Dưỡng âm trầm nói.
Thật sự là hương vị món ăn của Đàm gia không tệ. Có thể nói trong đám bạn học, Tô Bình Nam là người có thực lực nhất, thế nên hắn cũng là người uống rượu nhiều nhất. Hiện tại Tô Bình Nam đang nâng ly cạn chén vẫn chưa biết có một con kên kên đang để mắt tới mình.
Cả đám uống rượu Mao Đài nồng độ cao, bất tri bất giác Tô Bình Nam đã ngà ngà say.
Điện thoại đổ chuông, Tô Bình Nam nhíu mày nhìn bầu không khí ồn ào xung quanh, ra hiệu cho Ngưu Quảng Phát rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Văn Tiểu Địch gọi điện tới để xin chỉ thị một số chuyện, sau đó quan tâm hỏi han vài câu rồi cúp máy.
Tô Bình Nam không đi vào ngay mà lặng lẽ tìm một góc hít thở đều, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Đây là một thói quen của hắn ở đời trước. Lúc ấy hắn có quá nhiều kẻ địch, nếu say rượu sẽ dễ xảy ra chuyện, vì vậy một khi nhận thấy mình say rượu, hắn sẽ tìm một nơi yên tĩnh để làm cho mình tỉnh táo lại.
Nhà hàng Thịnh Kinh trang trí rất trang nhã. Kiếp trước cũng chính tại nơi này, hắn bị người ta dạy bảo như một con chó. Bây giờ cảnh còn người mất, nhất thời cảm giác sai lệch giữa hai thời không khiến hắn hơi hoảng hốt.
"Có lửa không?"
Giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng, Tô Bình Nam im lặng bị bủa vây trong cảm giác kỳ dị nên không trả lời.
"Này!"
Thấy Tô Bình Nam không để ý đến mình, nữ tử phía sau không kìm được vỗ vai hắn.
Khi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo chạm vào vai Tô Bình Nam, sự cảnh giác từ kiếp trước hình thành phản xạ tự nhiên. Tô Bình Nam lập tức hạ vai, túm lấy cổ tay đối phương rồi vật ngã, động tác liền mạch.
Nữ tử còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy toàn nhân bay lên không trung, tức thì hét lên đầy kinh hãi.
Khi tiếng hét của nữ tử lọt vào tai, Tô Bình Nam lập tức tỉnh táo lại. Tay trái túm một phát, chạm vào một mảng trắng mịn, cũng không biết chạm vào đâu. Hắn kéo nữ tử sắp ngã lên.
Lúc này Tô Bình Nam mới nhìn rõ dáng vẻ của nữ tử này.
Nàng tầm hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, thân hình mảnh khảnh. Mái tóc thẳng mềm mượt xõa vai đã trở nên rối bù do một loạt hành động lúc nãy của Tô Bình Nam. Sống mũi rất cao, đôi môi xinh xắn. Nàng tuyệt đối là mỹ nhân.
"Lần sau chú ý một chút, đừng tùy tiện vỗ vai người khác."
Tô Bình Nam lạnh lùng nhìn nữ hài rồi cứ thế đi thẳng, bỏ lại nữ hài vẫn chưa kịp phản ứng đứng đờ ra đó.
Đến khi bóng lưng Tô Bình Nam biến mất ở hành lang, Mạnh Tịnh Tinh mới nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Lúc nãy nàng không nhịn được bèn ra ngoài hút thuốc, chỉ muốn mượn bật lửa thôi, nhưng hình như lại bị người ta vật ngã, hơn nữa còn bị sờ ngực?
Nữ hài xinh đẹp nhếch môi thành một đường vòng cung xinh đẹp, ném điếu thuốc dành cho nữ giới đã biến dạng vào thùng rác.
Ông chủ Ngưu say không nằm ngoài dự đoán. Tên này ỷ có tửu lượng tốt, cứ rót rượu khắp nơi. Những người đang ngồi ở đây có ai chưa từng chiến đấu trên bàn rượu chứ? Không lâu sau, những người khác vẫn còn tỉnh táo, mà ông chủ Ngưu đã say bí tỉ.
Tô Bình Nam thay ông chủ Ngưu tiễn các bạn học. Hắn nhìn Ngưu Quảng Phát bất tỉnh nhân sự mà bật cười, dứt khoát đi xuống lầu thanh toán.
Hắn còn dặn dò cho mấy vệ sĩ được ông chủ Ngưu thuê đợi Ngưu Quảng Phát đỡ say hẵng dìu xuống lầu.
"Chờ được ngươi rồi."
Tô Bình Nam thanh toán hóa đơn xong, vừa quay đầu lại thì trông thấy một nữ hài cười tủm tỉm nhìn mình.
"Ồ, xin lỗi vì chuyện lúc nãy."
Tô Bình Nam láng máng nhớ ra nữ hài này bắt chuyện với mình trước. Xưa nay hắn đã quen lạnh lùng, chỉ lạnh nhạt xin lỗi rồi thôi.
Lúc này, mấy vệ sĩ dìu Ngưu Quảng Phát đã xuống lầu, Tô Bình Nam xua tay với bọn hắn: "Đưa Ngưu tổng về, mặc kệ ta."
Hai mắt Mạnh Tịnh Tinh sáng ngời, nét mặt tràn đầy tò mò: "Thảo nào thân thủ của ngươi lại tốt như vậy, hóa ra là vệ sĩ."
Tối nay Tô Bình Nam uống không ít rượu, cảm thấy hơi nhức đầu. Hắn lười giải thích, bèn gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài.
Sắp khuya rồi, thời tiết Thịnh Kinh vào đầu đông rất lạnh, Tô Bình Nam hít sâu một hơi, không khí không khí lạnh như băng. Tức khắc hắn cảm nhận được một luồng khí lạnh tràn vào phổi, toàn thân lập tức có tinh thần hơn nhiều.
"Chỉ xin lỗi thôi à? Ngươi không có điều gì khác muốn nói sao?"
Tô Bình Nam quay đầu lại, nữ hài kia vẫn đứng sờ sờ sau lưng mình.
"Đừng tùy tiện vỗ vai người khác, rất nguy hiểm."
Tô Bình Nam vẫn nói câu ban đầu.
Mạnh Tịnh Tinh giận nghiến răng, bất chấp tất cả: "Được lắm, cứ cho là ngươi nói có lý đi, thế ngươi chạm vào đây thì tính sao?"
Mạnh Tịnh Tinh âm thầm ưỡn ngực.
"Vớ vẩn!"
Tô Bình Nam tức giận nhìn Mạnh Tịnh Tinh rồi xoay người đi. Hôm nay hắn không lái xe, tự dưng hứng lên định đi bộ về. Mạnh Tịnh Tinh nhìn theo bước chân Tô Bình Nam đi xa, ánh mắt càng thêm tò mò. Tên vệ sĩ này phách lối thật đấy, rất giống mấy lão đầu tử kia trong nhà mình.