Ở thời đại này, Thịnh Kinh về đêm không có sự phồn hoa rực rỡ như hậu thế, trái lại có phần yên tĩnh. Tô Bình Nam trân trọng sự tĩnh lặng sẽ mất đi trong tương lai này.
"Brừm!"
Tiếng xe máy bỗng vang lên sau lưng, Tô Bình Nam nhíu mày, nghiêng người, nhìn thấy một chiếc mô tô RG500 xoay đuôi xe cực lụa, dừng trước mặt hắn.
Người lái xe mặc bộ đồ da bó sát làm nổi bật vóc dáng, phô bày đôi chân dài miên man.
"Ngươi mà chạy thì ta sẽ báo cảnh sát đấy."
Người lái xe tháo mũ bảo hiểm, gương mặt xinh đẹp của Mạnh Tịnh Tinh lộ ra. Nàng mỉm cười như hồ ly: "Ta sẽ nói là ngươi dê ta."
Tô Bình Nam nhìn nữ hài phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, không nhịn được lắc đầu.
"Giới trẻ các ngươi thời nay đều thích càn quấy như vậy sao?"
Mạnh Tịnh Tinh nhìn nam nhân trông còn nhỏ hơn mình kia, tỏ vẻ giận dữ: "Nghĩ cho kỹ đi đại thúc!"
Cách gọi kỳ quái này làm Tô Bình Nam hơi kinh ngạc, hình như lúc mình kéo nữ hài này lên đã chạm phải chỗ nào không nên chạm.
"Được rồi, ta sai rồi. Vậy ngươi muốn thế nào?"
Tô Bình Nam giang tay. Dù sao mình cũng rảnh, hắn muốn xem rốt cuộc nữ hài bám dai như đỉa này có mục đích gì.
Tô Bình Nam hỏi vậy, Mạnh Tịnh Tinh không biết phải nói gì mới ổn. Ban đầu nàng giận lắm, sau đó cũng chỉ tò mò về bản lĩnh và thân phận vệ sĩ của Tô Bình Nam. Đến khi đối phương thẳng thắn nhận sai một cách nhanh gọn, nàng lại không biết phải làm thế nào.
Thấy nữ hài không nói nên lời, Tô Bình Nam không vội đi ngay mà châm một điếu thuốc lá, cứ thể lẳng lặng chờ đối phương trả lời.
"Thôi vậy, chẳng qua là ta thấy ngươi thú vị thôi. Làm quen kết bạn nhé!"
Mạnh Tịnh Tinh có một ưu điểm là không nghĩ ra thì dứt khoát không nghĩ nữa. Nàng thoải mái chìa tay: "Ta là Sabrina."
Câu nói tiếp theo của Tô Bình Nam lại chọc giận Mạnh Tịnh Tinh.
"Đường đường là nữ hài Hạ quốc sao lại lấy tên tiếng Anh?"
Mạnh Tịnh Tinh cảm thấy người trước mặt đúng là chẳng khác gì mấy lão cổ hủ trong nhà mình. Nàng cắn răng nói: "Ta nghĩ ra rồi, chẳng phải ngươi là vệ sĩ sao? Làm vệ sĩ cho ta một đêm thì chúng ta thanh toán xong."
Để xem lão nương có chỉnh chết ngươi không! Mạnh Tịnh Tinh hung hăng nghĩ trong lòng.
"Một tiếng."
Tô Bình Nam giơ tay nhìn đồng hồ.
"Một tiếng thì một tiếng."
Mạnh Tịnh Tinh sợ Tô Bình Nam đổi ý nên đồng ý ngay.
"Lên xe."
Mạnh Tịnh Tinh ném cho Tô Bình Nam một chiếc mũ bảo hiểm treo ở đằng sau xe mô tô.
Tô Bình Nam lắc đầu: "Ngươi uống rượu, đón xe đi!"
Có thể nói Mạnh Tịnh Tinh ngậm chìa khóa vàng ra đời, à không, theo tình hình nhà nàng thì phải nói là ngậm chìa khóa kim cương cũng chẳng ngoa. Đây là lần đầu tiên có người liên tục phản bác nàng như thế.
Xung quanh có quá nhiều người bợ đỡ, mà nàng lại chỉ hướng tới tự do, thái độ của Tô Bình Nam càng khơi gợi lòng tò mò của nàng.
"Được, chúng ta đi bộ."
Mạnh đại tiểu thư dứt khoát ném xe bên đường, cứ thế đi cùng Tô Bình Nam.
Hình như vận khí của hai người không tốt, mấy chiếc taxi chạy qua đều đã có khách.
Tô Bình Nam tỏ vẻ không sao, vẫn thong dong bước tiếp. Vốn dĩ hắn cũng định đi bộ về mà.
Mạnh Tịnh Tinh đang giận dỗi. Hôm nay nàng bị cô cô kéo đi ăn cơm, nhưng lại phát hiện ra mình bị lừa đi xem mắt. Dù sao nàng cũng chẳng muốn về nhà, đi bộ thì đi bộ vậy!
Hai người im lặng lạ thường, một trước một sau chậm rì rì đi về phía trước.
Có lẽ Mạnh Tịnh Tinh không chịu nổi bầu không khí này, vẫn phải mở lời trước: "Vệ sĩ, có ai bảo vệ người khác như ngươi không?"
Tô Bình Nam ngoái đầu lại: "Ngươi quá to gan, dám đi theo một nam nhân xa lạ, không sợ xảy ra chuyện sao?"
Mạnh Tịnh Tinh mỉm cười, mắt cong cong như trăng khuyết: "Khóa EMBA đầu tiên của đại học Thanh Mộc ăn món của Đàm gia ở nhà hàng Thịnh Kinh, tin tức này không khó nghe ngóng. À phải rồi, ông chủ của ngươi là người kia à?"
Tô Bình Nam hơi bất ngờ. Có thể nghe ngóng được tin tức này, nữ hài này có thế lực không nhỏ.
Thời này Thịnh Kinh vẫn còn bóng dáng của cố đô tiền triều, rất nhiều con phố nhỏ hẹp, cây cối hai bên đường đã rụng lá gần hết, gió thổi xào xạc.
"Sao trên đường chẳng có ai thế nhỉ?"
Mạnh Tịnh Tinh thầm sợ hãi. Nhìn con đường vắng vẻ, nàng có hơi hối hận.
"Ngươi không nhìn xem mấy giờ rồi?"
Giọng Tô Bình Nam rất lạnh nhạt, đúng là nữ hài tử bị người nhà nuông chiều, không biết trời cao đất rộng.
Hắn vừa dứt lời, ở chỗ rẽ phía trước có ba thanh niên đi về phía bọn hắn.
Đối phương đi thành hình tam giác, tay đút trong túi áo bên hông. Đời trước Tô Bình Nam thường xuyên chạm mặt hạng người này, nháy mắt hắn đã đoán được đối phương muốn làm gì.
Mạnh Tịnh Tinh sợ ngây người, cũng nhìn thấy ba thanh niên kia. Nàng còn chưa kịp phản ứng, nam nhân phía trước đã như một con báo săn lao tới, động tác nhanh đến mức mắt nàng không bắt kịp.
Gã thanh niên cầm đầu còn chưa kịp lôi con dao găm trong túi ra đã thấy tên nam nhân - một trong hai mục tiêu - lao thẳng tới như gió lốc, sau đó cảm thấy hàm dưới đau nhức, chẳng biết gì nữa.
Tô Bình Nam đấm một người rồi xoay người đá móc. Theo tiếng xé gió vang lên, một người khác cũng ngã xuống đất.
Người cuối cùng phản ứng nhanh nhất, lập tức xoay người chạy như điên. Tô Bình Nam mỉm cười, không có đuổi theo.